Tây hồ vọng nguyệt
Tản Đà
Hiu hắt hồ Tây chiếc lá rơi
Đêm thu vằng vặc bóng theo người
Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận giời
Những ngán cành đa khôn quấn quít
Mà hay mặt sóng cũng chơi vơi
Ai lên cung quế nhờ thăm hỏi
Soi khắp trần gian có thấy ai?
Bài này vừa làm xong, là vì nghe nói có người thiếu nữ tại Nam Định, tên là cô Nguyệt thông biết chữ nho và yêu mến văn quốc ngữ; có ra bài thơ này để kén mặt tài nhân. Sự không biết có không, nhưng thấy 4 chữ đề sinh đẹp hữu tình, nhân lúc cao hứng nghĩ chơi: áng văn chương quả có khách hồng quần, cách mây nước cũng có phần thanh nhân. Trong toàn bài không chữ nào trùng nhau và chừa chữ (giăng) không dám dùng đến, là một cách trang trọng để biệt đãi khách Hằng Nga.
Nguồn:
1. Tản Đà, Khối tình con - quyển thứ nhất, Tản Đà thư cục, in lần thứ hai, 1918
2. Tản Đà vận văn toàn tập, NXB Hương Sơn, Hà Nội, 1945