The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 7: Kiều Went to Kim's House
Translated by Vuong Thanh
Chapter 7: Kiều Went to Kim's House
Since they shared their feelings for each other,
love in their hearts became deeper,
and their minds often wandered.
The Longing River, although not very wide,
each side kept thinking and waiting for the other side.
A wall lay in between with blocking snow and hiding fog.
It’s hard for them to have news of each other.
Windy days and moonlit nights gradually passed by.
With summer’s lush green, spring was over.
Today’s birthday on her mother’s family side.
Her parents, brother, and sister will be going to the party.
A bustling day, dressing up and preparing for the trip.
To present a gift with sincere best wishes.
Alone by herself in the house,
Kiều thought the opportunity to meet Kim has been left for today.
She prepared delicacies and fruits in her chamber.
Then walked quickly to the dividing wall.
She just scarcely called out in a low tone his name.
To find that he was already, by the flowers, waiting.
He complained that she has been lukewarm to him.
To let their love relationship be cold for so long.
His heart’s been alternating between longings and sorrows.
Half of his head will soon become white with fog and snow.
Chương 7: Kiều Đến Nhà Chàng Kim
Từ phen đá biết tuổi vàng
Tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ
Sông Tương một dải nông sờ (365)
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia.
Một tường tuyết trở sương che
Tin xuân đâu dễ đi về cho năng
Lần lần ngày gió đêm trăng
Thưa hồng rậm lục đã chừng xuân qua. (370)
Ngày vừa sinh nhật ngoại gia
Trên hai đường dưới nữa là hai em
Tưng bừng sắm sửa áo xiêm
Biện dâng một lễ xa đem tấc thành.
Nhà lan thanh vắng một mình (375)
Ngẫm cơ hội ngộ đã dành hôm nay
Thời trân thức thức sẵn bày
Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mái tường
Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng
Dưới hoa đã thấy có chàng đứng trông (380)
Trách lòng hờ hững với lòng
Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu
Những là đắp nhớ đổi sầu
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm.
She replied: “The wind kept me, the rain detained me.
I’m sorry for letting you down all this time.
But today, no one’s at home.
I come out here to return with gratitude your affection.”
She then walked around the garden’s miniature mountain.
At the wall’s end, there’s a gate that’s just fenced.
She rolled up her sleeves and opened the gate, then
pushed the clouds aside to see clearly the way to fairyland.
Their faces brightened as they look at each other.
Greeting wishes were said, and inquiries about health and weather.
Shoulder to shoulder, they walked back to his study room.
Conversing about poetry and their love vows by mountain and river.
On a side table, lay various ink cups and pen brushes.
Hanging on the wall was a painting of cedar trees. Their strengths
and exposure to wind and fog were expressed naturally.
As she gave praises for the brush strokes, the more she looked,
the more vibrantly fresh she found them to be.
Kim said: “The painting was drawn just a little while ago.
Please grace it with a few words to enhance its beauty.”
Her fairy hand flew quickly like the blowing wind, the falling rain.
On the painting, soon appeared a new quatrain.
Kim praised: “Your thoughts flow in gems.
Even Miss Ban, Miss Tạ are not equal to that! *
If in previous lifetimes, had I not done a lot of good things,
I would not have the happiness of being together with you.”
* Miss Ban, Miss Tạ were 2 famous literary figures of the past.
Nàng rằng: "Gió bắt, mưa cầm (385)
Đã cam tệ với tri âm bấy chầy
Vắng nhà được buổi hôm nay
Lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng!"
Lần theo núi giả đi vòng
Cuối tường dường có nẻo thông mới rào (390)
Xắn tay mở khóa động đào
Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên-thai.
Mặt nhìn mặt càng thêm tươi
Bên lời vạn phúc bên lời hàn huyên
Sánh vai về chốn thư hiên (395)
Góp lời phong nguyệt nặng nguyền non sông.
Trên yên bút giá thi đồng
Đạm thanh một bức tranh tùng treo trên
Phong sương được vẻ thiên nhiên
Mặt khen nét bút càng nhìn càng tươi. (400)
Sinh rằng: “Phác họa vừa rồi
Phẩm đề xin một vài lời thêm hoa.”
Tay tiên gió táp mưa sa
Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.
Khen: “Tài nhả ngọc phun châu (405)
Nàng Ban, ả Tạ cũng đâu thế này! *
Kiếp tu xưa ví chưa dày
Phúc nào nhắc được giá này cho ngang!”
* Ban Chiêu đời Hán, nàng Tạ Đạo Uẩn đời Tấn
She replied: “Just from a hidden glance of your face,
I think that if you will not become a royal court’s member,
then at least you will be an honored official.
As for me, my fate’s thin like a grasshopper.
Don’t know if God will grant us a future together.
I remembered when I was young and naive,
there was a fortuneteller who said to me:
‘When talent and beauty outwardly exudes in full glamour,
An unhappy fate’s in store for its owner.’
Looking at you and now thinking of me,
One’s thick, one’s thin, should we really be together?”
Kim replied: “Destiny give us our chance encounter.
Since ancient times, stories of human willpower
overcoming their fates are many.
If we face unsurmountable difficulties
then we will dare to risk our lives.”
They talked about many big and small things.
Hearts in love, feeling light and happy with several drinks.
The joyous day’s too short, not even a full hand’s size.
The sun already set beyond the west sky.
It then seemed not quite proper to stay overly long.
She reluctantly said goodbye and headed for home.
Nàng rằng: “Trộm liếc dung quang
Chẳng sân ngọc bội cũng phường kim môn (410)*
Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn
Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay?
Nhớ từ năm hãy thơ ngây
Có người tướng sĩ đoán ngay một lời:
‘Anh hoa phát tiết ra ngoài (415)
Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa.’
Trông người lại ngẫm đến ta
Một dầy một mỏng biết là có nên?”
Sinh rằng: “Giải cấu là duyên
Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều (420)
Ví dù giải kết đến điều *
Thì đem vàng đá mà liều với thân!”
Đủ điều trung khúc ân cần *
Lòng xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng
Ngày vui ngắn chẳng đầy gang (425)
Trông ra ác đã ngậm gương non đoài *
Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai
Giã chàng nàng mới kíp dời song sa. *
* sân ngọc bội: trong giới quân tử, phường kim môn: chốn triều đường.
* giải kết: cởi nút, cởi mối buộc. Nếu sự ràng buộc giữa hai bên bị cởi ra, không lấy được nhau.
* trung khúc: chuyện vụn vặt trong lòng
* ác: con quạ, chỉ mặt trời; non đoài: núi phía tây, mặt trời lặn.
* song sa: song the, cửa sổ căng bằng vải sa