The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 41: Bạc Bà’s Trap, Kiều Got Sold Again  
Translated by Vuong Thanh 

chapter 41 kieu got sold again.mp3

Chapter 41: Bạc Bà’s Trap, Kiều Got Sold Again 


Nearby lived a woman, surnamed Bạc

who used to go to the temple and gave offerings. 

The nun sent words to her, asking her to help,

by letting Kiều take refuge for a while at her place.


Glad to find so soon a haven,  

Kiều rushed in without further reflection.

She couldn’t have suspected that the woman was a master swindler.

Dame Bạc and Dame Tú are  from the same school of tricksters.


Upon seeing her beautiful face with coral-shaped lips,  

Dame Bạc was silently elated at making her business’s big profit. 

She concocted tales out of thin air to frighten Kiều into submission.

Disheartened, Kiều, quite a few times, shook with trepidation. 

Dame Bạc affected to kick her out of the house, 

and used threats to force her to marry  her nephew.

 

“Thousands of miles from home, you’re all alone,

but your bad name has spread near and far.

Our unlucky fate to be with you. You will wreck our home yet! 

Who else but us would dare to harbor you in our house?

You need to hurry to find a man and get married,

or you can fly and seek refuge in heaven.

Nearby places  are not convenient to arrange a marriage match.

Farther off, there’s no match to be found. 

Now, I have a nephew, named Bạc Hạnh. 

He’s my blood relation, not just any stranger.

He ran a shop in the Thai District.

He’s very honest and never break his words.

You must listen to me and marry him.

Once wedded, you can move back with him to Thai District.

There, no one will know of your past.

Your will be free to do as you wish,

like a fish in the river, a dolphin in the sea.

If you’re still determined not to agree,

then you’re going against my wish, and misfortune will upon you visit.”

Ch. 41: Mắc Bẫy Họ Bạc, Bị Bán Lần Nữa


Có nhà họ Bạc bên kia

Am mây quen lối đi về dầu hương

Nhắn sang, dặn hết mọi đường

Dọn nhà hãy tạm cho nàng trú chân.


2085. Những mừng được chốn an thân

Vội vàng nào kịp tính gần tính xa

Nào ngờ cũng tổ bợm già

Bạc bà học với Tú bà đồng môn!


Thấy nàng mặt phấn tươi son

2090. Mừng thầm được mối bán buôn có lời.

Hư không đặt để nên lời

Nàng đà nhớn nhác rụng rời lắm phen.

Mụ càng xua đuổi cho liền

Lấy lời hung hiểm ép duyên Châu Trần:


“2095. Rằng: Nàng muôn dặm một thân

Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.

Khéo oan gia, của phá gia

Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây!

Kíp toan kiếm chốn xe dây

2100. Không dưng chưa dễ mà bay đường trời!”

“Nơi gần thì chẳng tiện nơi

Nơi xa thì chẳng có người nào xa.

Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà

Cùng trong thân thích ruột rà, chẳng ai.

2105. Cửa hàng buôn bán châu Thai

Thực thà có một, đơn sai chẳng hề.

Thế nào nàng cũng phải nghe

Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai.”

“Bấy giờ ai lại biết ai

2110. Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.

Nàng dù quyết chẳng thuận tình,

Trái lời nẻo trước lụy mình đến sau.”

Kiều’s face darkened with gloom, her brows furrowed. 

The more she heard, the more it hurts like blows.

Thinking that she’d stumbled and had nowhere to go,

Kiều, at last resort, uttered her resigned thoughts:

“I’m like a swallow, strayed from its flock.

Wounded by an arrow, it’s afraid of curved boughs.

Having no other way out, even if I want to marry,

I’d  know his  face, but how would I know his heart?

Just in case I fall into the hands of bad people,

one can’t be sure of anything when there are those 

who made a living trading bears and tigers, 

let anyone who wishes to marry me,

performs a solemn oath of trust and love.

Heaven and Earth will be the witnesses.

Then I wouldn’t mind crossing the sea with him.”


After getting Kiều’s compliance, the old woman left.

She told the news to her nephew. He immediately made wedding preparations.

The whole house was furnished and prepared for the occasion:

The courtyard swept, altar set up, vases cleaned, incense sticks lit. 

Bạc Sinh knelt down hastily before the altar.

After the usual prayers, he even lavished his prayers

 on the guardian spirits of the locality and the home. 

In the courtyard, they revealed their hearts to each other.  

The newlyweds, in their bedroom, performed red-silk-thread ritual…

Nàng càng mặt ủ mày chau

Càng nghe mụ nói, càng đau như dần.

2115. Nghĩ mình túng đất, sẩy chân

Thế cùng nàng mới xa gần thở than:

“Thiếp như con én lạc đàn

Phải cung rày đã sợ làn cây cong!

Cùng đường dù tính chữ tòng

2120. Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao?

Nữa khi muôn một thế nào

Bán hùm, buôn sói, chắc vào lưng đâu?

Dù ai lòng có sở cầu

Tâm mình xin quyết với nhau một lời.

2125. Chứng minh có đất, có Trời

Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì?”



Được lời mụ mới ra đi

Mách tin họ Bạc tức thì sắm sanh.

Một nhà dọn dẹp linh đình

2130. Quét sân, đặt trác, rửa bình, thắp nhang.

Bạc sinh quì xuống vội vàng

Quá lời nguyện hết Thành hoàng, Thổ công.

Trước sân lòng đã giãi lòng

Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.

After they’re married, they went down a boat.

With favorable wind, the boat moved quickly to the Thái District.

When the boat was just docked in the harbor,

Bạc Sinh left first and went to the place he usually frequented.

These shops had existed forever – they’re brothels.

Organized by those packs of people who buy and sell human flesh.   


They’d seen the person to be sold, and set the price.

The merchandise was sold at ten times the bought price.

Some men were hired to take the merchandise back on a carriage.

Bạc took his unfaithful face (bạc: unfaithful; silver) and ran far away.   


The carriage was placed in front of the flowery threshold.

Kiều saw an old woman came out of the house hastily.

She led Kiều to the family altar to perform the usual rites.

It was the same white-browed statue, the founding patron of the brothels.

Just one quick look was enough for Kiều to realize the situation.

Like a bird in a cage, she no longer lives free. 


“Damn this unlucky fate of a peach blossom.

Knot untied, then re-tied again, so easy, like god playing  a game. 

Thinking about my life, I find it so pitiful and tiresome.

What good are superior talents, when they make earth and heaven jealous!”


What a shame that the murky water is being cleaned 

but the mud, several times, were again thrown in. 

O! The Creator (hồng quân) and the pink-pant (hồng quần) girl.  *

You had spun her life that long and that much, 

and yet, you keep on doing it  and not let her go.

Since the unfortunate event forced me to leave home,

I had resigned myself and accepted whatever fate threw at me.

Young as I was, what crime had I committed

to bear the shame of a rose battered in the storm past my prime?

Knowing that I cannot escape Heaven’s reserved fate for me, 

I’ll abandon this painted face and body again in the spring of my life.



* there are many synonyms for the word Creator, and for the word “girl”. The poet however used “hồng quân” for creator and “hồng quần” for girl. hồng quần literally mean pink pant which means a girl/woman. A play of words to ridicule the Creator as the words are very similar, just a tiny bit different in term of accent marks and tones. 

2135. Thành thân mới rước xuống thuyền

Thuận buồm một lá, xuôi miền châu Thai

Thuyền vừa đỗ bến thảnh thơi

Bạc sinh lên trước tìm nơi mọi ngày

Cũng nhà hành viện xưa nay

2140. Cũng phường bán thịt, cũng tay buôn người.


Xem người định giá vừa rồi

Mối hàng một, đã ra mười, thì buông.

Mượn người thuê kiệu rước nường,

Bạc đem mặt bạc, kiếm đường cho xa!


2145. Kiệu hoa đặt trước thềm hoa

Bên trong thấy một mụ ra vội vàng.

Đưa nàng vào lạy gia đường

Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh!

Thoắt trông nàng đã biết tình

2150. Chim lồng khốn lẽ cất mình bay cao.


“Chém cha cái số hoa đào

Gỡ ra, rồi lại buộc vào như chơi!

Nghĩ đời mà chán cho đời

Tài tình chi lắm, cho trời đất ghen!”


2155. Tiếc thay nước đã đánh phèn

Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!

Hồng quân với khách hồng quần

Đã xoay đến thế, còn vần chửa tha.

Lỡ từ lạc bước bước ra

2160. Cái thân liệu những từ nhà liệu đi.

Đầu xanh đã tội tình chi?

Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.

Biết thân chạy chẳng khỏi trời

Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.


           Previous                Next