The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 5: Kim Trọng in Love
Translated by Vuong Thanh
Chapter 5: Kim Trọng in Love
It’s well known that for those who are romantics,
who could unravel the threads of love in their hearts?
Since he returned home from the chance meeting,
she was constantly in his thoughts and his feelings.
The more he tried to shake off sorrow, the more it grows.
Like three autumns compressed in a day, it was drearily slow.
Heavy drapes shrouded her window like a wall of clouds.
Each night, he dreamed of a glimpse of her at her house.
A month had already passed by.
Depression filled his heart.
He yearned to see her face but could not.
His study room had the cold feel of metal.
Ink brush tips dried, lute strings out of tune.
A light wind blew through the blinds, creating a nostalgic melody.
Fragrance aroused longing, tea lacked its usual taste.
If it’s not predestined love for three lives,
why such heavenly beauty to tease one’s heart?
Feeling wistful for the special place of first meeting her,
he left his house hurriedly to go there.
The place now covered with lush green grass.
Clear water flowed under the bridge,
but nothing else about her to see!
The evening breeze seemed to invoke melancholy.
The lonely reeds swaying in mocking affirmation.
Chương 5: Kim Trọng Tương Tư
Cho hay là giống hữu tình
Đố ai gỡ mối tơ mành cho xong
Chàng Kim từ lại thư song (245)
Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây
Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê!
Mây tần khoá kín song the
Bụi hồng lẽo đẽo đi về chiêm bao (250)
Tuần trăng khuyết, đĩa dầu hao
Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng
Buồng văn hơi lạnh như đồng
Trúc se ngọn thỏ, tơ trùng phím loan
Mành Tương phơn phớt gió đàn (255)
Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình:
Ví chăng duyên nợ ba sinh
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi?
Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người
Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi (260)
Một vùng cỏ mọc xanh rì
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!
Gió chiều như gợi cơn sầu
Vi lô hiu hắt như mầu khơi trêu. *
* tuần trăng khuyết: một tháng trôi qua
* vi lô: cây lau
A sudden desire to see her filled his heart.
He hurriedly headed towards the Blue Bridge to her house.*
Deep and austere-looking, with closed gates and high walls.
So ended the chance of seeing and talking with her.
Leaves of willows drooping, forming a natural curtain.
An oriole chirped mockingly from a tree branch.
Behind several closed gates, somewhere was her chamber.
The front yard was filled with fallen flowers,
but she’s nowhere to be seen.
He stood there for a long while, then strolled around.
Suddenly he saw: behind the backyard, there’s a house.
It belonged to Việt Ngô, a businessman.
The owner’s away and the house’s empty.
He rented it as a student from another town.
With his lute, books and belongings, he moved into the place.
The landscaping’s in a good state with grass, rocks, and trees.
A terrace named “View Thúy” in golden letters still fresh.
Joyful of such a happy coincidence,
He wished, “It must be Love ordained by Heaven.”
From his room window,
he kept watching the eastern wall each day.
So near to her, yet it seemed like ten thousand miles away.
For the fairy cave was closed even to the wind.
It’s now two full moons since he’d moved in.
And yet, not even, of her shadow, a single glimpse.
* Blue Bridge: Bùi Hàng of Tang dynasty met a fairy on the Blue Bridge. Afterwards, he obtained the jade pestle which is used in the making of divine medicine bills, and gave it to her as the requested bridal gift.
Nỗi riêng nhớ ít, tưởng nhiều (265)
Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều dần sang *
Thâm nghiêm, kín cổng, cao tường
Cạn dòng lá thắm, dứt đường chim xanh
Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành mỉa mai (270)
Mấy lần cửa đóng then cài
Đầy thềm hoa rụng, biết người ở dâu?
Tần ngần đứng suốt giờ lâu
Dạo quanh chợt thấy mái sau có nhà
Là nhà Ngô Việt thương gia (275)
Buồng không để đó, người xa chưa về
Lấy điều du học hỏi thuê
Túi đàn, cặp sách, đề huề dọn sang.
Cỏ cây, cỏ đá sẵn sàng
Có hiên Lãm Thúy, nét vàng chưa phai (280)
Mầng thầm chốn ấy chữ bài
Ba sinh âu hẳn duyên Trời chi đây!
Song hồ nửa khép cánh mây
Tường đông ghé mắt ngày ngày hằng trông
Tấc gang động khóa nguồn phong (285) *
Tịt mù nào thấy bóng hồng vào ra
Nhẫn từ quán khách lân la
Tuần trăng thấm thoát nay đà thêm hai.
* tấc gang động khóa nguồn phong: gần trong gang tấc
mà cửa động Thiên Thai bị khóa lại, gió không lọt vào.
* Lam Kiều: cầu Lam. Bùi Hàng thời Đường gặp tiên ở trên cầu Lam. Bùi Hàng sau kiếm được chày ngọc để giã thuốc làm sính lễ đến Lam Kiều cưới Vân Anh.
One serene day, looking over the wall,
he saw a graceful figure flitting by the peach tree.
He put down his lute, tidied his dress, and rushed out.
The perfume still lingered strongly, but she was gone.
He walked around the wall.
On the peach tree lay a silver hair brooch.
He stretched his hand and took it home.
“From which maiden’s chamber came this?
It must be she to have this precious thing.
If not a predestined love, it wouldn’t be this easy
to fall into one’s hands!”
Lying sleepless, he kept fondling the brooch.
It still had her lingering scent…
Cách tường phải buổi êm trời
Dưới đào đường có bóng người thướt tha (290)
Buông cầm, xóc áo, vội ra
Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh.
Lần theo tường gấm dạo quanh
Trên đào nhác thấy một cành kim thoa
Giơ tay với lấy về nhà: (295)
“Này trong khuê các, đâu mà đến đây?
Gẫm âu người ấy, báu này
Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm!”
Liền tay ngắm nghía biếng nằm
Hãy còn thoang thoảng hương trầm chưa phai…