The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 31: Thúc and Hoạn Thư
Translated by Vuong Thanh 

Chapter 31: Thúc and Hoạn Thư


In the pink chamber, she’d passed the nights and days in quiet ease.

She talked and laughed merrily as if nothing had happened.

But anger simmered in her heart day and night.

In the meantime, her husband has just arrived.  


They spoke their joys of seeing each other after a long absence.

Their love became cozier, their ardor more passionate.

To celebrate his return, they drank many a cup together. 

But who could know the feelings in their hearts.   


He’d come home to find out his wife’s intent.

And was prepared to reveal the facts to her.

On several occasions, drunk or sober, she would talk and laugh

and not make a slightest allusion about his affair.

He thought that he had kept things hidden well so far. 

If no one interrogate, why should he confess?


But he continued to hesitate and remained undecided.

Afraid the revelation would cause a storm.

Sometimes when they were sharing some jokes,

she would make some vague, insinuating remark:

Ch. 31: Chàng Thúc và nàng Hoạn Thư


1565. Buồng đào khuya sớm thảnh thơi 

Ra vào một mực nói cười như không. 

Đêm ngày lòng những dặn lòng 

Sinh đà về đến lầu hồng xuống yên.


Lời tan hợp nỗi hàn huyên

1570. Chữ tình càng mặn chữ duyên càng nồng. 

Tẩy trần vui chén thong dong

Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra. 


Chàng về xem ý tứ nhà

Sự mình cũng rắp lân la giãi bày 

1575. Mấy phen cười nói tỉnh say 

Tóc tơ bất động mảy may sự tình

Nghĩ đà bưng kín miệng bình

Nào ai có khảo mà mình lại xưng? 


Những là e ấp dùng dằng 

1580. Rút dây sợ nữa động rừng lại thôi 

Có khi vui chuyện mua cười 

Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu. 

“In a world where pearls and stones, gold and bronze, lie mixed,”

said she, “we have gained an absolute trust in each other.

Praise be to those long tongues that spin the long yarns

to tell the tales of your love adventures.

If I had been persuaded and acted without thinking, 

I’d have become a laughingstock of the world.”

As she said all this in casual, teasing tones, 

he followed along to parry the thrusts and blows. 


They’d often laugh and tease each other. Sometimes under

the night lamp with their shadows blended together.

Sometimes under the moonlit night where they stand shoulder to shoulder.

He began to take a liking to this gentle country life.

In the wells, the golden leaves of plane trees had already fallen.

It reminded him of the world that he left behind 

where, for almost a year, he’d loved and lived.

He did not dare to tell her of his private feelings.

But the lady already guessed and insinuated to him:

“A year has gone by since you left your father.

Return to Lin-tzu to take care of him.”


Her words untied a knot within his chest, and relieved his heart.

He soon rode off on his horse across strange hills and streams.

He saw the blue sky reflected in the gleaming water,

and blue smoke rose on the distant ramparts, 

and mountain peaks covered with the sun’s yellow. 

Rằng: Trong ngọc đá vàng thau

Mười phần ta đã tin nhau cả mười. 

1585. Khen cho những chuyện dông dài

Bướm ong lại đặt những lời nọ kia 

Thiếp dù bụng chẳng hay suy

Đã dơ bụng nghĩ lại bia miệng cười!”

Thấy lời thủng thỉnh như chơi

1590. Thuận lời chàng cũng nói xuôi đỡ đòn. 


Những là cười phấn cợt son

Đèn khuya chung bóng, trăng tròn sánh vai

Thú quê thuần hức bén mùi

Giếng vàng đã rụng một vài lá ngô. 

1595. Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ

Một màu quan tái mấy mùa gió trăng 

Tình riêng chưa dám rỉ răng

Tiểu thư trước đã liệu chừng nhủ qua: 

Cách năm mây bạc xa xa

1600. Lâm Tri cũng phải tính mà thần hôn. 



Được lời như cởi tấc son

Vó câu thẳng ruổi nước non quê người 

Long lanh đáy nước in trời

Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng. 

           Previous                Next