The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 4: Kiều Met Đạm Tiên in Her Dream
Translated by Vuong Thanh 

Chapter 4: Kiều Met Đạm Tiên in Her Dream 


When Kiều returned home to her maiden chamber,

the sun had set behind the mount’n, the town’s dusk gongs

had sounded. The slanted moon peeps through the window.

Golden moonlight rippled on the water.

The terrace filled with the trees’ shadows.

Camellia tree drooped its flowers over the neighbor’s house.

The dewdrops hung heavily on the swaying branches.

 

Alone by herself, gazing at the moon,

Kiều’s heart’s filled with recent events and faraway anxieties:

“If a person’s life has such an ending,

a lavish city life is but a life wasted.

Whence he came and to what end that we should meet each other?

In this life, will there be some chance for us to be together?”

With a heart full of hundreds of threads of feelings,

Kiều composed a beautiful poem to express her state of being.

 

As the waning moon showed its slanted shape through the curtain,

leaning against the sill, Kiều fell into a slumber.

Suddenly, out of nowhere, appeared a young and beautiful damsel.

She looked quite graceful with striking elegance.

Her face infused in mist, her skin white like snow.
Small golden lotus feet seemed to glide on the ground.

Sometimes coming closer, sometimes moving farther away…





Chương 4: Kiều Mộng Thấy Đạm Tiên  


Kiều từ trở gót trướng hoa
Mặt trời gác núi, chiêng đà thu không  *
Gương Nga chênh chếch dòm song
Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân
Hải đường lả ngọn đông lân  (175)  *
Giọt sương chĩu nặng, cành xuân la đà.


 

Một mình lặng ngắm bóng Nga
Rộn đường gần với nỗi xa bời bời:
“Người mà đến thế thì thôi
Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi  (180)
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”
Ngổn ngang trăm mối tơ lòng
Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình.

 

Chênh chênh bóng nguyệt xế mành  (185)
Tựa ngồi bên triện, một mình thiu thiu  *
Thoắt đâu thấy một tiểu kiều
Có chiều phong vận, có chiều thanh tân
Sương in mặt, tuyết pha thân
Sen vàng lãng đãng, như gần như xa…  (190)


* chiêng đà thu không: chiêng trống báo hiệu trời đã tối.

*  đông lân: láng giềng ở hướng đông

* triện: lan can



In joyful surprise, Kiều welcomed her:

“Coming from the fairyland, which astray path leads you here?”

She replied: “Those of the same temperament and situation

We had met just earlier today, have you already forgotten?

My poor abode is westward of your house.

Above it is a bridge, with water flowing underneath.

My deep thanks for your sympathetic heart.

And for your beautiful verses like gold and pearls.

I told our league’s chief about you.

He told me your name’s also in the ‘Heartbreaking Destiny’ list.

It’s predestined that we should meet.
We are people of the same league, of the same boat!
Here’s ten new poetry themes that’s just posted.
Fairy verses will need your skill with the flower pen.”

 

Looking over the themes, Kieu consented.

Her fairy hand danced rapidly over the paper,

completing the ten poems in a flash.
After reading the poems, the girl silently praised:
“A beautiful heart with extraordinary poetic skill.
If these poems are in the ‘Heartbreaking Destiny’ book,
she will win the first-prize trophy, yielding to none.”

 

At the doorway, the girl had turned to leave,
but Kiều still tried to keep her to stay for more heart-to-heart.
When the wind from somewhere suddenly blew on the curtain,
Kiều woke up and realized she was in a dream.



Rước mầng, đón hỏi dò la:
“Đào Nguyên lạc lối đâu mà đến đây?”
Thưa rằng: “Thanh khí, xưa nay
Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên?
Hàn gia ở mái tây thiên  (195)
Dưới dòng nước chảy, bên trên có cầu
Mấy lòng hạ cố đến nhau
Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng
Vâng trình hội chủ xem tường
Mà xem trong sổ đoạn trường có tên.  (200)
Âu đành quả kiếp nhân duyên
Cũng người một hội, một thuyền đâu xa
Này mười bài mới, mới ra
Câu thần lại mượn bút hoa vẽ vời.”


Kiều vâng lĩnh ý đề bài  (205)
Tay tiên một vẫy, đủ mười khúc ngâm
Xem thư nấc nở khen thầm:
“Giá đành tú khẩu, cẩm tâm khác thường!  *
Ví đem vào tập đoạn trường
Thì treo giải nhất, chi nhường cho ai!”  (210)


Thềm hoa khách đã trở hài
Nàng còn cầm lại một hai tự tình
Gió đâu sịch bức mành mành
Tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao.


* tú khẩu cẩm tâm: (tú: thêu, cẩm: gấm) , lời như thêu hoa, lòng như gấm. ý nói thơ văn rất hay.


Looking about for the girl but she’s neither here nor there.

Although her fragrance still seemed to linger in the air.

All alone, reflecting on this and that in the late night,
she thought of her distant future and became terrified!

A leaf swept by the wind, a flower drifting in the water.

“Would that be my fate in this life?”, she kept mulling over.

Endless waves of innermost feelings swamp her heart.

As she reflected on life’s paths, she started to sob.

Her crying reached her mother’s chamber.

Who woke up and asked, “What’s the matter?

Why are you still up at night,

and your flower face wet with tears?”

 

Kiều replied: “Your little daughter

hasn’t yet repaid filial duties to Father and Mother.

This afternoon, we visited Dam Tien’s grave.

Then tonight, I saw her in a dream.

Mother, what’s the ‘Heartbreaking Destiny’ book about?

And those sad themes she gave me to compose poems for.

Based on what happened in the dream,

I think my future will be nothing but dismal.”

 

Mother taught, “What groundless, absurd dreams!

Why because of nothing put worries and distress into your heart.”

Kiều listened to her mother’s counsel and stopped grieving.

Hardly had sorrow left, she began to think of love.

Outside the window, orioles were gently chirping.

On the side wall, the catkin flew over to neighbor’s house.

The moon casted its slanted shadow on the veranda.

All by herself with inmost thoughts abound, she felt so alone.

Trông theo nào thấy đâu nào  (215)
Hương thừa dường hãy ra vào đâu đây
Một mình lưỡng lự canh chầy
Đường xa, nghĩ nỗi sau này mà kinh!

Hoa trôi, bèo giạt, đã đành
Biết duyên mình, biết phận mình, thế thôi!  (220)
Nỗi riêng lớp lớp sóng giồi
Nghĩ đòi cơn, lại sụt sùi đòi cơn

Giọng Kiều rền rỉ trướng loan
Nhà huyên chợt tỉnh, hỏi: Cơn cớ gì?
Cớ sao trằn trọc canh khuya  (225)
Màu hoa lê hãy đầm đìa giọt mưa?

 

Thưa rằng: Chút phận ngây thơ
Dưỡng sinh đòi nợ tóc tơ chưa đền
Buổi ngày chơi mả Đạm Tiên
Nhắp đi, thoắt thấy ứng liền chiêm bao  (230)
Đoạn trường là số thế nào?
Bài ra thế ấy, vịnh vào thế kia
Cứ trong mộng triệu mà suy
Phận con thôi có ra gì mai sau!

Dạy rằng: Mộng triệu cứ đâu?  (235)
Bỗng không mua não chuốc sầu, nghĩ nao!

Vâng lời khuyên giải thấp cao
Chưa xong điều nghĩ, đã đào mạch Tương
Ngoài song thỏ thẻ oanh vàng
Nách tường bông liễu bay sang láng giềng  (240)
Hiên tà bóng gác nghiêng nghiêng
Nỗi riêng, riêng chạnh tấc riêng một mình.

            Previous                Next