The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 40: Kiều Took Refuge in Pagoda of Retreat
Translated by Vuong Thanh 

tranh họa sĩ Ngọc Mai

chapter 40 kieu took refuge.mp3

Chapter 40: Kiều Took Refuge in Pagoda of Retreat 


She walked through wooded hills and sandy trails immersed in mists.

While the roosters crowed from moonlit huts,  

small fresh shoeprints were seen on the dew-soaked bridge.

Pity the young girl on the long road at night, alone,

enduring the wind and fatigue, she kept walking on and on.

When dawn broke over the mulberry fields,

there stood a forlorn figure on the road with no place to call home!

She saw a pagoda in the far distance.

On it was the sign “Pagoda of Retreat”.

She hurried there and knocked on the door.

The  prioress heard her and led her inside.


Seeing the young girl dressed in a nun’s brown garb,

the kind prioress, Giác Duyên, felt compassion for her.

She asked Kiều questions about her origin.

Kiều made up a story:

This humble nun’s from Peking.

who’d been living by Budda’s teachings for some time. 

My teacher will be coming here later.

She told me to bring you these gifts.”  

She then took out the golden bell and the silver gong

from her dress and showed them to the prioress.

The nun took a quick look and said:

“So you’re Hằng Thủy’s disciple, a good old friend of mine.

It worries me that you’re traveling alone.

Please stay here and wait a few days for your teacher.”

Ch. 40: Kiều Nương Náu Chiêu Ẩn Tự


Mịt mù dặm cát đồi cây

2030. Tiếng gà điếm nguyệt, dấu giày cầu sương

Canh khuya thân gái dặm trường

Phần e đường xá, phần thương dãi dầu!

Trời đông vừa rạng ngàn dâu

Bơ vơ nào đã biết đâu là nhà!

2035. Chùa đâu trông thấy nẻo xa,

Rành rành Chiêu ẩn am ba chữ bài.

Xăm xăm gõ mái cửa ngoài,

Trụ trì nghe tiếng, rước mời vào trong.



Thấy màu ăn mặc nâu sồng

2040. Giác duyên sư trưởng lành lòng liền thương.

Gạn gùng ngành ngọn cho tường

Lạ lùng nàng hãy tìm đường nói quanh:

“Tiểu thiền quê ở Bắc Kinh

Qui sư, qui Phật, tu hành bấy lâu.

2045. Bản sư rồi cũng đến sau

Dạy đưa pháp bảo sang hầu sư huynh.” 

Rày vâng diện hiến rành rành

Chuông vàng khánh bạc bên mình giở ra.

Xem qua, sư mới dạy qua:

2050. “Phải nơi Hằng Thủy là ta hậu tình.

Chỉ e đường sá một mình

Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày.”

The temple became Kiều’s new haven. 

She’d live on salt and greens in exchange for a carefree life.

The sutras she already knew by heart.

Altar duties, she was an old hand.

From dawn to late at night, she’d go about her tasks.

She’d light up the lamp late at night, and ring the bell at dawn.

 Seeing that she’s specially intelligent, above the norm, 

the nun had high regards for Kiều, and she felt more secure.


Now, In this haven, spring’s coming to an end.

Flowers laid strewn all over the grounds; Milky Way crossed the sky. On a clear day without clouds and winds,

the temple received a friend-of-temple visitor. 

The visitor admired the golden bell and silver gong.

She commented: “These looked like those in Miss Hoạn’s house.

The prioress was concerned upon hearing these words.

Late at night, she went and asked Kiều about it.


Thinking it’s difficult to hide the truth, 

she told her story to the nun:

“Now that things have come to this state,

my humble self, for good or ill, I’ll leave in your hands.”

Giác Duyên, on hearing Kiều’s words, shook with trepidation.

She pitied Kiều but she’s also afraid to keep her here. 

She whispered to Kiều’s ear her thoughts:

“Here, Budda’s gate, for everyone, is wide open. 

But I dread of unknown events that may happen

to cause you woe while you stay here.

Better to avoid and flee away,

than to wait for the flood water to reach your feet!”


Gửi thân được chốn am mây

Muối dưa đắp đổi tháng ngày thong dong

2055. Kệ kinh câu cũ thuộc lòng

Hương đèn việc cũ, trai phòng quen tay

Sớm khuya lá bối phướn mây

Ngọn đèn khêu nguyệt, tiếng chày nện sương

Thấy nàng thông tuệ khác thường

2060. Sư càng nể mặt, nàng càng vững chân.


Cửa thuyền vừa tiết cuối xuân

Bóng hoa đầy đất, vẻ ngân ngang trời

Gió quang mây tạnh thảnh thơi

Có người đàn việt lên chơi cửa Già

2065. Giở đồ chuông khánh xem qua

Khen rằng: Khéo giống của nhà Hoạn nương

Giác Duyên thực ý lo lường

Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau.


Nghĩ rằng khôn nỗi giấu mầu

2070. Sự mình nàng mới gót đầu bày ngay:

“Bây giờ sự đã dường này

Phận hèn dù rủi, dù may, tại người.”

Giác Duyên nghe nói rụng rời

Nửa thương, nửa sợ, bồi hồi chẳng xong.

2075. Rỉ tai nàng mới giãi lòng:

“ở đây cửa Phật là không hẹp gì

E chăng những sự bất kỳ

Để nàng cho đến thế thì cũng thương

Lánh xa, trước liệu tìm đường

2080. Ngồi chờ nước đến, nên đường còn quê!”


           Previous                Next