The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 62: Kiều Reunited with her Family
Translated by Vuong Thanh
Chapter 62: Kiều Reunited with her Family
With a glance, she saw her entire family was here.
Her father still looked strong, her mother still a beauty.
Both her sister and brother had grown up well.
And over there was Kim, her love of long ago.
Could this moment be a reality?
Clearly her eyes wide open, and yet it seemed like a dream.
Her pearly tears wetted her dress. She felt unspeakable joy,
and shame, and sorrow – a whole complex of feelings.
She threw herself upon her mother’s knees, and weeping,
she told her mother all her misfortunes:
“Since my wandering in a distant land,
the duckweed’d drifted under the storms for fifteen years.
I thought I was forever lost among the muddy river waters,
and would not be able to see you again in this life!”
Her parents held her hands and gazed at her face, thinking:
Her face looked the same the day she left home.
But after living a life with so many adversities,
she had lost about three or four tenths of her freshness.
What scale can be used to measure their happiness?
They talked and talked about their joys, their sorrows, and various other things.
Her brother and sister also asked her this and that.
Watching them, Kim’s sorrow turned into joy.
They all knelt down before Buddha’s altar
and gave thanks for Kieu’s resurrection.
Ch. 62: Kiều Đoàn Viên Với Gia Đình
Trông xem đủ mặt một nhà:
3010. Xuân già còn khỏe, huyên già còn tươi
Hai em phương trưởng hòa hai
Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa!
Tưởng bây giờ là bao giờ
Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao!
3015. Giọt châu thánh thót quẹn bào
Mừng mừng tủi tủi xiết bao là tình!
Huyên già dưới gối gieo mình
Khóc than mình kể sự tình đầu đuôi:
“Từ con lưu lạc quê người
3020. Bèo trôi sóng vỗ chốc mười lăm năm
Tính rằng sông nước cát lầm
Kiếp này ai lại còn cầm gặp đây!”
Ông bà trông mặt, cầm tay
Dung quang chẳng khác chi ngày bước ra
3025. Bấy chầy dãi nguyệt dầu hoa
Mười phần xuân có gầy ba bốn phần
Nỗi mừng biết lấy chi cân?
Lời tan hợp, chuyện xa gần thiếu đâu!
Hai em hỏi trước han sau
3030. Đứng trông chàng cũng trở sầu làm tươi.
Quây nhau lạy trước Phật đài
Tái sinh trần tạ lòng người từ bi.
They sent for carriages decked with flowers.
Old Vương told Kiều to come home with them.
Kiều said: “I’m just a fallen flower.
Half of my life, I’d tasted shame and bitterness in all its flavors.
I’d thought I’d live out the life of a drifting water fern,
or a wandering cloud.
How could I still hope to be among you again?
That I can see you again in this return to life,
already satisfied the longings in my heart since long ago.
I’d found a home within Buddha’s gate.
To live with grass and tree is fitting for my age.
For meals, I am used to salts and greens.
For dress, I love the nun’s drab garb’s color.
My heart’s fire is quenched for the things in life.
For what, would I want to crowd myself in the world of pink dust!
Leaving things half-done is not good.
I have been practicing Buddha’s teachings and should continue.
I owe the nun a sea-deep debt for saving my life.
How can I have the heart to leave her?”
Old Vương said, “That was then, this is now.
Religious practices oftentimes have to yield to circumstances.
If you want to pray to the deities or to Buddha,
then filial duty, and love’s debts, those duties who would discharge?
We owe the nun who save your life deep gratitude.
We will build a Buddha shrine and invite her to live there.”
At this exhortation, she had to comply to his wish.
She took leave of the nun and left with her parents.
The whole family came to Kim’s living quarters.
A banquet was immediately prepared to celebrate family reunion.
Kiệu hoa giục giã tức thì
Vương ông dạy rước cùng về một nơi.
3035. Nàng rằng: “Chút phận hoa rơi
Nửa đời nếm trải mọi mùi đắng cay.
Tính rằng mặt nước chân mây
Lòng nào còn tưởng có rày nữa không?
Được rày tái thế tương phùng
3040. Khát khao đã thỏa tấm lòng lâu nay!
Đã đem mình bỏ am mây
Tuổi này gởi với cỏ cây cũng vừa
Mùi thiền đã bén muối dưa
Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng
3045. Sự đời đã tắt lửa lòng
Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
Dở dang nào có hay gì
Đã tu, tu trót quá thì, thì thôi!
Trùng sinh ân nặng bể trời
3050. Lòng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi?”
Ông rằng: Bỉ thử nhất thì
Tu hành thì cũng phải khi tòng quyền.
Phải điều cầu Phật cầu Tiên
Tình kia, hiếu nọ ai đền cho đây?
3055. Độ sinh nhờ đức cao dày
Lập am rồi sẽ rước thầy ở chung.
Nghe lời nàng cũng chiều lòng
Giã sư, giã cảnh đều cùng bước ra.
Một nhà về đến quan nha,
3060. Đoàn viên vội mở tiệc hoa vui vầy.