The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 47: Living with Danger to Sharpen the Sword
Translated by Vuong Thanh
Chapter 47: Living with Danger to Sharpen the Sword
After gratitude repaid and revenge taken,
her heart felt light as the sea of resentment drained.
She prostrated herself before Lord Từ and thanked him:
My frail self had never dreamed of this satisfaction.
Relying on the power of your thunderous hands,
my heart is now relieved of a great weight.
Your kindness, I engraved in my bones and heart.
Even if I die for you, I’d still not have paid my debt of gratitude.
Từ said, “the great men since the olden days till now
had never been able to find a soul mate even for just one day.
Bearing the name of a hero,
how could I let go of injustice that I meet on the road!
Let alone, this is a family affair.
There’s no need for words of deep thanks to show your gratitude.
I still regret that your two parents
are separated from you and live in a distant place.
If I could get them to come here,
so you and them can be united, then I’m happy.”
He then ordered preparations for a big feast in the camp.
Thousands of soldiers and officers gathered
to celebrate Kiếu’s redress of injustices suffered.
Từ had many military successes, one following another.
From then on, his martial might thundered far and wide.
He had his own kingdom in his corner of the sky.
With his own military and civil government, he divided the empire into two.
Several times, like sweeping wind and pouring rain,
his army broke down the walls of the five districts of the south.
Dangers and perils presented opportunities to sharpen his sword.
Those coat-hanging and rice-bag bodies were nothing to him!
He was supreme master, lord of his frontier territory.
Although there was several great lords and powerful princes,
but none dared to challenge his flying banner.
For five years, he ruled a land bordered by the sea.
Ch. 47: Phong Trần Mài Một Lưỡi Gươm
Nàng từ ân oán rạch ròi
2420. Bể oan dường đã vơi vơi cạnh lòng.
Tạ ân lạy trước Từ công:
Chút thân bồ liễu nào mong có rày!
Trộm nhờ sấm sét ra tay
Tấc riêng như cất gánh đầy đổ đi!
2425. Chạm xương chép dạ xiết chi
Dễ đem gan óc đền nghì trời mây!
Từ rằng: “Quốc sĩ xưa nay
Chọn người tri kỷ một ngày được chăng?
Anh hùng tiếng đã gọi rằng
2430. Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
Huống chi việc cũng việc nhà
Lọ là thâm tạ mới là tri ân.
Xót nàng còn chút song thân
Bấy nay kẻ Việt người Tần cách xa
2435. Sao cho muôn dặm một nhà
Cho người thấy mặt là ta cam lòng.”
Vội truyền sửa tiệc quân trung
Muôn binh nghìn tướng hội đồng tẩy oan.
Thừa cơ trúc chẻ ngói tan
2440. Binh uy từ ấy sấm ran trong ngoài.
Triều đình riêng một góc trời
Gồm hai văn võ rạch đôi sơn hà
Đòi phen gió quét mưa sa
Huyện thành đạp đổ năm tòa cõi nam.
2445. Phong trần mài một lưỡi gươm
Những loài giá áo túi cơm sá gì!
Nghênh ngang một cõi biên thùy
Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương!
Trước cờ ai dám tranh cường
2450. Năm năm hùng cứ một phương hải tần.