The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 11: Kim's Uncle's Death
Translated by Vuong Thanh
Chapter 11: Kim's Uncle's Death
As the silver moonlight turned pale along the roof eaves,
they heard someone urgently calling from outside the front gate.
She hurried back to her chamber,
while Kim rushed across the peach flower yard.
As soon the brushwood gate got opened,
a young family servant came in with a letter from home,
and brought news of Kim’s uncle’s death while living abroad.
Kim’s father bade him to go to Liao-Yang,
a distant land beyond the hills and valleys,
to bring back his uncle’s remains and help in the obsequies.
The news completely astounded Kim.
He quickly went to Kieu’s house,
to tell her in detail the entire story
of his uncle’s death, his duties in the family mourning,
and his feelings on being far away:
“We’ve only been a few times together.
Yet now, we have to part from each other.
No chance for us yet to tie the marriage silk threads,
but the moon that we exchanged our love oaths by,
will always be up there, watching us from the far sky.
When I’m thousands of leagues away,
each day without you will be like three winters!
Alas! When will the threads of my grief be unraveled!
Please do take precious care of yourself, my love!
So I, at the world’s ends, can be at ease.”
Chương 11: Chú của Kim Trọng Qua Đời
Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân (525) *
Tin đâu đã thấy cửa ngăn gọi vào
Nàng thì vội trở buồng thêu
Sinh thì dạo gót sân đào bước ra
Cửa sài vừa ngỏ then hoa
Gia đồng vào gởi thư nhà mới sang (530)
Đem tin thúc phụ từ đường
Bơ vơ lữ thấn tha hương đề huề
Liêu dương cách trở sơn khê
Xuân đường kíp gọi sinh về hộ tang
Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng (535)
Băng mình lẻn trước đài trang tự tình
Gót đầu mọi nỗi đinh ninh *
Nỗi nhà tang tóc, nỗi mình xa xôi:
“Sự đâu chưa kịp đôi hồi
Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ (540)
Trăng thề còn đó trơ trơ
Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy!
Gìn vàng giữ ngọc cho hay (545)
Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời.”
* bóng tàu: bóng mái nhà. lạt vẻ ngân: ánh trăng bạc vừa nhạt, ý nói trời săp sáng, hai cô cậu chuyện trò thâu đêm.
* gót đầu: từ đầu tới gót (cuối); đinh ninh: nói đi, nói lại nhiều lần, tỉ mỉ, cặn kẽ.
On hearing those words, her heartstrings entangled in knots.
Mood uncertain, she expressed her feelings and thoughts:
“The god of nuptials, why does he hate us so!
The joy of union not yet felt, the sorrow of parting already suffered.
Together, we made a sacred oath. Though my hair
will turn gray one day, my love for you will always stay.
It matters not if I have to wait months and years.
I only grieve for your journey’s hardships.
We had pledged to each other a unanimous heart.
This life, I will never play my lute abroad another man’s boat.
As long as mountains and rivers still exist,
come back, remembering her who’s with you today.”
Lingering hands in hands, not wanting to part
till the sun stood directly above the roof.
Each footstep taking them farther apart,
each farewell inciting streams of tears.
In haste, Kim saddled his horse and tied his bags.
They parted ways, with their grief split into half.
Feeling sad as he looked at the foreign landscape.
On the tree branches, many cuckoos gathered.
At the sky’s horizon, only some swallows.
Grief for him, who journeys through wind and rain.
Each day, longings of love weighed down the heart.
While she was still standing against the west porch,
her heartstrings twisted like entangled silk threads.
Through the window, she gazed at the mists and beyond.
She saw a washed-out flower; a willow gaunt and pale yellow.
Tai nghe ruột rối bời bời
Ngập ngừng nàng mới giãi lời trước sau:
“Ông tơ ghét bỏ chi nhau
Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi! (550)
Cùng nhau trót đã nặng lời
Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ!
Quản bao tháng đợi năm chờ
Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm (555)
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
Còn non còn nước còn dài
Còn về còn nhớ đến người hôm nay!”
Dùng dằng chưa nỡ rời tay
Vầng đông trông đã đứng ngay nóc nhà (560)
Ngại ngùng một bước một xa
Một lời trân trọng, châu sa mấy hàng.
Buộc yên quảy gánh vội vàng
Mối sầu xẻ nửa bước đường chia hai
Buồn trông phong cảnh quê người (565)
Đầu cành quyên nhặt cuối trời nhạn thưa
Não người cữ gió tuần mưa
Một ngày nặng gánh tương tư một ngày
Nàng còn đứng tựa hiên tây
Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ (570)
Trông chừng khói ngất song thưa
Hoa trôi giạt thắm, liễu xơ xác vàng.