The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 26: Kiều Met Thúc Sinh
Translated by Vuong Thanh
tranh họa sĩ Ngọc Mai
Chapter 26: Kiều Met Thúc Sinh
Of the brothel’s patrons, there was a man:
Kỳ Tâm with surname Thúc, who came from a lineage of scholars.
Originally from Hsi district in Ch’ang county,
he went with his father to open a shop in Lin-tzu.
Kiều’s fame as a young queen among flowers attracted him.
He arranged to have his card sent to her chamber.
Behind the drapes, he saw the peach blossom flower.
Her looks and charms, he found them all lovely and enchanting.
The red camellia exuded desirability with its youthful bloom.
The windier, the rainier the spring day, the more desirable it was.
The delicate flower shimmered under the soft moonlight, looking so vulnerable.
Who could hold back his heart on such a spring night?
Nothing strange that when two kindred spirits meet,
they’d be bounded together by a tie that none can separate.
At first, it started out as an affair of seduction and lust.
After being together for some time, it turned into love and trust.
The god of fortune has smiled on his destiny.
As luck would have it, his father went on a homebound journey.
Now, he became one part alert and nine part bewitched.
On these spring days, he would often to her place visit.
Ch. 26: Kiều Gặp Thúc Sinh
Khách du bỗng có một người (1275)
Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương
Vốn người huyện Tích châu Thường
Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm tri
Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi
Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào (1280)
Trướng tô giáp mặt hoa đào
Vẻ nào chẳng mặn, nét nào chẳng ưa.
Hải đường mơn mởn cành tơ
Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng
Nguyệt hoa, hoa nguyệt não nùng (1285)
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
Một dây một buộc ai giằng cho ra
Sớm đào tối mận lân la
Trước còn trăng gió sau ra đá vàng. (1290)
Dịp đâu may mắn lạ dường
Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê
Sinh càng một tỉnh mười mê
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.
Sometimes on the breezy balconies,
sometimes in the moonlit yards,
they’d pour wine for each other, speak in linked verses.
With incense burned in the morning, tea in the afternoon,
they’d play games of chess, and perform guzheng and lute duets.
Both were deeply immersed in the round of pleasures.
The more they know of each other’s disposition, the greater their attachments.
Is it not strange that a beautiful woman’s waves of attraction,
can topple houses and pavilions as if they were just playthings.
Young Thúc, used to spending money lavishly,
would throw out thousands for her laughter in a fit of gaiety.
The bawd then would make Kieu even more desirable,
adorning her with beautiful dresses, cosmetics, and all.
Excited with smell of money, her greedy blood wants much more.
Beneath the moon, the cuckoos cried for summer.
On the wall, flames danced with pomegranates’ red flowers.
In her chamber, on a day with some leisure,
she dropped the pink curtains to take a bath perfumed with flowers.
Behold! Such clear jade, such white ivory!
Nature’s masterpiece in all its glory.
Thúc gazed and gazed, then praised her beauty
with an eight-lines-seven-words poem that he just wrote,
the elaborate form of which came from the Tang dynasty.
Khi gió gác, khi trăng sân (1295)
Bầu tiên chuốc rượu, câu thần nối thơ
Khi hương sớm, khi trà trưa
Bàn vây điểm nước, đường tơ họa đàn.
Miệt mài trong cuộc truy hoan
Càng quen thuộc nết càng dan díu tình (1300)
Lạ cho cái sóng khuynh thành
Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi
Thúc sinh quen thói bốc rời
Trăm nghìn đổ một trận cười như không
Mụ càng tô lục chuốt hồng (1305)
Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê
Dưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông
Buồng the phải buổi thong dong
Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa (1310)
Rõ màu trong ngọc trắng ngà!
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
Sinh càng tỏ nét càng khen
Ngụ tình tay thảo một thiên luật đường
She said, “I’m happy to know your feelings.
Each word is jade, each line is brocade.
Good or bad, I should write a poem in reply.
But homesickness’s occupying my mind.
My heart’s still with the homeward-drifting golden clouds.
My rhyming reply verse, I will owe you for another time.
He said, “You’re talking very strangely!
Aren’t you the daughter of this place’s owner?
On hearing this, more gloom’s reflected in her autumn eyes.
She thought of the past heart-rending events, and felt very sad.
She said, “I’m like a flower, fallen from its branch.
You’re like a butterfly flirting about just to have fun.
My lord, you already have a wedded wife.
The day’s short, let’s not talk any more on this subject.”
Thúc Sinh said, “Since we have known each other,
my heart has nurtured a love for you, a love that endures
with the mountains and rivers.
Wanting to live with you as husband and wife,
I need to know all about your situation and your past life.
She replied, “I’m humbly and deeply grateful for your intention,
but I’m afraid it won’t be easy with your wife.
I have lived in this neighborhood of pleasure for quite a while.
I have known men to love flowers just for their make-up colors .
But when the hue and the fragrance fade,
will one’s heart still keeps its love?”
Besides, within the moon palace,
there’s already the Moon Lady who rules the place.
Nàng rằng: Vâng biết ý chàng (1315)
Lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu
Hay hèn lẽ cũng nối điêu
Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang
Lòng còn gửi áng mây vàng
Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay. (1320)
Rằng: Sao nói lạ lùng thay!
Cành kia chẳng phải cỗi này mà ra?
Nàng càng ủ đột thu ba
Đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh:
“Thiếp như hoa đã lìa cành (1325)
chàng như con bướm lượn vành mà chơi
Chúa xuân đành đã có nơi
Vắn ngày thôi chớ dài lời làm chi.”
Sinh răng: “Từ thuở tương tri
Tấm riêng riêng những nặng vì nước non (1330)
Trăm năm tính cuộc vuông tròn
Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông.”
Nàng rằng: “Muôn đội ơn lòng
Chút e bên thú bên tòng dễ đâu
Bình Khang nấn ná bấy lâu (1335)
Yêu hoa yêu được một màu điểm trang
Rồi ra lạt phấn phai hương
Lòng kia giữ được thường thường mãi chăng?
Vả trong thềm quế cung trăng
Chủ trương đành đã chị Hằng ở trong (1340)
Till now, with sacred bonds of matrimony, you two are very close.
But another woman in the house will divide your love.
What am I – a drifting duckweed, a wandering cloud
to lessen the love and affection that you have for your spouse?
Should things go wrong, they will all fall on my head.
On whom will the punishment be given, but me?
But if you keep a firm controlling hand,
then you can protect me now and then.
But if the wife is the one who set the laws,
I will be at the mercy of the lioness’s jaws.
Under your roof, I will always have to bow my head.
Sour vinegar (jealousy) will be three times worse than blazing fire.
Besides your wife, there’s also your father.
Will his heart hold some compassion for this poor girl?
Would he think that, ‘What does it matter –
the fate of a flower blooming by the wall.
From the whorehouse, let it go back to the whorehouse.’
Then I would feel even more dirty and ashamed.
I’m resigned to my lot, just afraid for your reputation.
Love me in a way that makes our lives go smooth.
Plan everything well with no loose ends, and I’ll gladly obey.”
He said, “You speak with so much caution!
My heart and yours, are they still strangers to each other?
Don’t worry about far-off things that may not happen.
Depend on me to work everything out.
I’m right by your side. What does it matter, the remote difficulties?
I’m determined to marry you, and will brave all the storms that come our way.”
Bấy lâu khăng khít dải đồng
Thêm người, người cũng chia lòng riêng tây
Vẻ chi chút phận bèo mây
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi
Trăm điều ngang ngửa vì tôi (1345)
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?
Như chàng có vững tay co
Mười phần cũng đắp điếm cho một vài
Thế trong dầu lớn hơn ngoài
Trước hàm sư tử gửi người đằng la. (1350) *
Cúi đầu luồn xuống mái nhà
Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng
Ở trên còn có nhà thông
Lượng trên trong xuống biết lòng có thương?
Sá chi liễu ngõ hoa tường (1355)
Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh
Lại càng dơ dáng dại hình
Đành thân phận thiếp ngại danh giá chàng
Thương sao cho vẹn thì thương
Tính sao cho vẹn mọi đường xin vâng.” (1360)
Sinh rằng: “Hay nói đè chừng!
Lòng đây lòng đấy chưa từng hay saỏ?
Đường xa chớ ngại Ngô Lào
Trăm điều hãy cứ trông vào một ta
Đã gần chi có điều xa? (1365)
Đá vàng đã quyết phong ba cũng liều.”
* gửi người vợ lẽ vào hàm sư tử hà đông của vợ cả
The two confided in each other all the secrets in their hearts.
They swore love oaths by the mountains and the sea.
The night, however, was too short for their love talks.
Outside, the moon had sunk behind the west hills.
Using an excuse of taking her out for some fresh air
around the bamboo pavilion, he hid her at a place.
War or peace? He prepared for both routes.
He got advices from a strategist, and used information from spies.
Then he sent word to Dame Tú.
Outmaneuvered, she had no choice but to settle a deal.
He paid the ransom money into the bawd’s hands.
And notified the law of Kieu’s return to an honest life.
Now that both the legal system and men had been dealt with,
Kiều was immediately freed from her infamous prison.
Like bamboo and plum flower, they lived together under one roof.
Their love grew wider and deeper than the rivers and the seas.
Like fire and incense, their passions burned hotly in the night.
Her jade-and-lotus beauty glowed brighter and brighter with happiness and delight.
For half a year, they lived together as lovers.
In the courtyard, plane trees mixed green with yellow leaves.
Along the autumn hedge, the mums had just shown their buds.
Then Thúc Sinh saw his father came riding back.
Cùng nhau căn vặn đến điều
Chỉ non thề bể nặng gieo đến lời
Nỉ non đêm ngắn tình dài
Ngoài hiên thỏ đã non đoài ngậm gương. (1370)
Mượn điều trúc viện thừa lương
Rước về hãy tạm giấu nàng một nơi
Chiến hòa sắp sẵn hai bài
Cậy tay thầy thợ mượn người dò la
Bắn tin đến mặt Tú bà (1375)
Thua cơ mụ cũng cầu hòa dám sao
Rõ ràng của dẫn tay trao
Hoàn lương một thiếp thân vào cửa công
Công tư đôi lẽ đều xong
Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai. (1380)
Một nhà sum họp trúc mai
Càng sâu nghĩa bể càng dài tình sông
Hương càng đượm, lửa càng nồng
Càng sôi vẻ ngọc, càng lồng màu sen
Nửa năm hơi tiếng vừa quen (1385)
Sân ngô cành biếc đã chen lá vàng
Giậu thu vừa nảy giò sương
Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi