The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 27: Kiều Tried At Court
Translated by Vuong Thanh
Chapter 27: Kiều Tried At Court
His father flew into a stormy and thunderous rage.
Heart heavy with concern for his son, he thought to split up the pair.
Determined, he spoke his order right away:
Back to her old whorehouse, this painted-cheeked girl must return.
Before the explicit, unconditional paternal order,
the young man took courage and appealed to his father’s feelings.
He said, “I know I’m guilty of many crimes.
However you want to punish me, I’ll not mind.
But my fingers already dipped into indigo.
I was foolish but there’s no way to be wise again.
Even if I lived with her for just one day,
who would hold a lute and have the heart to rip the strings off?
If you will not have compassion for my heart’s desire,
well then, I would rather die than to betray her trust.”
The stubborn words aroused the old man’s anger.
He knelt in a district court and presented his complaint.
On a level plain suddenly arose surging waves
The prefect summoned the lovers to come in for questioning.
Together, they followed the sheriff
into a court, and knelt down together side by side.
Looking up, they saw the stern face of the prefect.
To establish his authority, he began with harsh words:
Ch. 27: Kiều Bị Xử Ở Tòa Án
Phong lôi nổi trận bời bời,
Nặng lòng e ấp tính bài phân chia (1390)
Quyết ngay biện bạch một bề
Dạy cho má phấn lại về lầu xanh
Thấy lời nghiêm huấn rành rành
Đánh liều sinh mới lấy tình nài kêu
Rằng: “Con biết tội đã nhiều (1395)
Đẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam
Trót vì tay đã nhúng chàm
Dại rồi còn biết khôn làm sao đây
Cùng nhau vả tiếng một ngày
Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành (1400)
Lượng trên quyết chẳng thương tình
Bạc đen thôi có tiếc mình làm chi.”
Thấy lời sắt đá tri tri
Sốt gan ông mới cáo quì cửa công
Đất bằng nổi sóng đùng đùng (1405)
Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra
Cùng nhau theo gót sai nha
Song song vào trước sân hoa lạy quì
Trông lên mặt sắt đen sì
Lập nghiêm trước đã ra uy nặng lời: (1410)
“That young man there is a foolish reveler;
and this girl here is nothing but a shifty cheat.
What is it but a discarded flower, a used perfume,
who borrows the shine of rouge and powder to dazzle the naive.
To judge from the state of the complaint,
nothing have been settled between the two of you.
According to the law that’s applied to this matter:
There are two choices, which one to choose is up to you.
One choice is to undergo physical punishment decreed by the Law.
The other is to send her back to the brothel.”
Kiều said, “My mind’s already made up!
I shall not be caught in the spider’s web again.
Soiled or clean, it’s still a choice for my body and my life.
Weak and helpless, I’ll endure the Law’s severe punishment .”
The prefect ordered, “Apply the punishment.”
So pitiful she looked, a peony in shackles, cuffs, and cangue.
Resigned to her fate, she dared not cry against injustice.
Her rosy cheeks smeared with tears, her eyebrows knitted in pain.
She lay writhing on the floor, filled with dust and mud.
Her face lost its glow, her frame looked thinner than a plum branch.
Young Thúc’s situation was pitiful.
From afar he watched her being tortured, his heart felt torn.
He cried, “All her sufferings, because of me!
If I had listened to her, this wouldn’t have happened.
With my shallow mind, I did not think deeply enough,
and had caused her all this grief and shame.”
“Gã kia dại nết chơi bời
Mà con người thế là người đong đưa
Tuồng chi hoa thải hương thừa
Mượn màu son phấn đánh lừa con đen
Suy trong tình trạng nguyên đơn (1415)
Bề nào thì cũng chưa yên bề nào
Phép công chiếu án luận vào
Có hai đường ấy muốn sao mặc mình
Một là cứ phép gia hình
Một là lại cứ lầu xanh phó về.” (1420)
Nàng rằng: “đã quyết một bề!
Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần.
Đục trong, thân cũng là thân.
Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình!”
Dạy rằng: “Cứ phép gia hình!” (1425)
Ba cây chập lại một cành mẫu đơn
Phận đành chi dám kêu oan
Đào hoen quẹn má liễu tan tác mày
Một sân lầm cát đã đầy
Gương lờ nước thủy mai gầy vóc sương. (1430)
Nghĩ tình chàng Thúc mà thương
Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa
Khóc rằng: “Oan khốc vì ta!
Có nghe lời trước chẳng đà lụy sau
Cạn lòng chẳng biết nghĩ sâu (1435)
Để ai trăng tủi, hoa sầu vì ai.”
When the prefect heard those words, his heart was moved,
He then asked young Thúc to tell him his story.
Thúc Sinh immediately responded, stifling sobs,
and recounted all that she’d said when he proposed:
“She’d thought of all the possibilities.
From the start, she knew that something like today would happen.
It was me who tried to take care of everything
which caused her to come to this lamentable plight.”
On hearing the story, the prefect took pity on them.
His severity put aside, he thought of how to get them out of this situation.
He said, “If what you told me is the truth, then this harlot
still knows her place and what’s right and wrong.”
Thúc Sinh replied, “Although just a woman of lowly stature,
she’d taken some classes and knows a little of poetry and literature.”
The prefect laughed: “Well, that’s very good then!
Let she improvise a piece on the the theme of the cangue.”
She complied – she raised the brush and quickly wrote.
Then put the flowery sheet of paper on his desk.
Phủ đường nghe thoảng vào tai
Động lòng lại gạn đến lời riêng tây
Sụt sùi chàng mới thưa ngay
Đầu đuôi kể lại sự ngày cầu thân: (1440)
“Nàng đà tính hết xa gần
Từ xưa nàng đã biết thân có rày
Tại tôi hứng lấy một tay
Để nàng cho đến nỗi này vì tôi.”
Nghe lời nói cũng thương lời (1445)
Dẹp uy mới dạy cho bài giải vi
Rằng: “Như hẳn có thế thì
Trăng hoa song cũng thị phi biết điều.”
Sinh rằng: “Chút phận bọt bèo
Theo đòi vả cũng ít nhiều bút nghiên.” (1450)
Cười rằng: “đã thế thì nên!
Mộc già hãy thử một thiên trình nghề.”
Nàng vâng cất bút tay đề
Tiên hoa trình trước án phê xem tường.