The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 16: Scholar Mã, the Rogue Pimp
Translated by Vuong Thanh 

Chapter 16: Scholar Mã, the Rogue Pimp


She did not know that Scholar Mã was a rogue.

One well experienced with the affairs of love and lust.

The rogue partied too much and had a string of bad luck.

Used to the smell of brothels, he went there to seek his bread.

In a certain brothel, there ruled a Madam Tú.

A former harlot, old age had taken away her youthful charms. 

By chance they met and soon became partners.

Cast in the same mold, they were a pair of trickster and swindler.

They teamed up to open a year-round shop

that sells young girls to pleasure-seeking customers.


Across country and town, they sought for young preys to catch.

Under the name of buying maidservants or concubines. 

But in reality, the girls would be taught the trade of a harlot: 

the games of pleasure, the art of love. 

Good or ill, one’s fortune is determined by the heavens.

The heartbreaking-destiny list’s just added another unlucky person.

Pity the fate of a young beautiful girl.

A beautiful flower sold into the boat of a peddler.  

The poor girl was caught inside their trap:

Cheap bridal gifts, and a rushed wedding.       


Mã secretly rejoiced: “The flag has come into my hand!

The more I look at her, the greater is my desire.

A kingdom’s queen of beauty imbued with heavenly fragrance. 

One smile of her is worth a thousand liangs of gold, indeed.”


Ch. 16: Mã Giám Sinh, Thằng Bợm Đểu Cáng


Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh  (805)

Vẫn là một đứa phong tình đã quen 

Quá chơi lại gặp hồi đen 

Quen mùi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa 

Lầu xanh có mụ Tú Bà

Làng chơi đã trở về già hết duyên  (810)

Tình cờ chẳng hẹn mà nên 

Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường 

Chung lưng mở một ngôi hàng

Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề. 


Dạo tìm khắp chợ thì quê  (815)

Giả danh hầu hạ dạy nghề ăn chơi

Rủi may âu cũng tại trời

Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên

Xót nàng chút phận thuyền quyên

Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn  (820)

Mẹo lừa đã mắc vào khuôn

Sính nghi rẻ giá, nghênh hôn sẵn ngày. 




Mừng thầm: Cờ đã đến tay! 

Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng 

Đã nên quốc sắc thiên hương  (825)

Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa

To be the one to pluck the flower’s virginity,

princes and noble patrons will vie against each other.

The price should be no less than three hundred liangs.

It should cover her cost, and thereafter, is profit. 

Dangling in front of me is a mouth-watering tidbit.

Although I hate to lose money, I crave the heavenly beauty.

The divine peach fruit within a mortal’s grasp,

I will pick it from the branch and taste it to satiate my hunger!

Under this sky, in the pleasure-seeking world, 

how many men who enjoy flowers really know about flower.  


Pomegranate peel and cockscomb blood

can heal it up and restore appearance of virginity.

In the dim light, not many who would not be deceived.

Virgin or not, she will fetch the same price, so we lose nothing.

If the old broad finds out and gets angry,

it’s just the effort of one night kneeling on my knees.

Besides, it’s still a long, long way from home.

If I continue to do nothing, she will get suspicious. 


How regrettable for the camellia flower!

The bee now know its ways in and out.

It was a heavy storm of wind and rain,

with neither compassion for flawless jade, 

nor concern for pristine fragrance.


This spring night was all one bad dream.

She woke up and lay alone under the cold nuptial torch light. 

Her tears poured down like rain.

Hatred for him, and loathing for her soiled body:


Về đây nước trước bẻ hoa 

Vương tôn quý khách ắt là đua nhau 

Hẳn ba trăm lạng kém đâu 

Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời  (830)

Miếng ngon kề dến tận nơi

Vốn nhà cũng tiếc của trời cũng tham 

Đào tiên đã bén tay phàm 

Thì vin cành quít cho cam sự đời! 

Dưới trần mấy mặt làng chơi  (835)

Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa. 


Nước vỏ lựu máu mào gà

Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên. 

Mập mờ đánh lận con đen 

Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi?  (840)

Mụ già hoặc có điều gì

Liều công mất một buổi quỳ mà thôi. 

Vả đây đường xá xa xôi

Mà ta bất động nữa người sinh nghi. 


Tiếc thay một đóa trà mi!  (845)

Con ong đã tỏ đường đi lối về 

Một cơn mưa gió nặng nề 

Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương. 



Đêm xuân một giấc mơ màng

Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ  (850)

Giọt riêng tầm tã tuôn mưa

Phần căm nỗi khách phần dơ nỗi mình: 


“What breed of creature is he, so foul and disgusting.

My so esteemed body now is a dishonor of the elegant female sex. 

It’s over. Nothing left for me to hope and expect.

A life like this is a life finished.”


Disappointed in love, sorry for her fate,

She took out her knife and thought to kill herself.

She mulled it over: “If I were alone, dying wouldn’t matter.

But there’s two loved ones to consider.

Whatever problem occurs afterwards,

an official investigation may cause serious woes for my parents.  

My situation will likely ease with time. 

Sooner or later, everyone dies just once.” 


While she weighed the pros and cons back and forth, 

the sounds of roosters’ crowings resounded around the wall.     

As the watchtower’s horn blew through the morning mists,

Mã came and hastened the departure.  


“Tuồng chi là giống hôi tanh

Thân nghìn vàng để ô danh má hồng 

Thôi còn chi nữa mà mong  (855)

Đời người thôi thế là xong một đời.”


Giận duyên tủi phận bời bời 

Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh 

Nghĩ đi nghĩ lại một mình: 

“Một mình thì chớ hai tình thì sao?  (860)

Sau dầu sinh sự thế nào 

Truy nguyên chẳng kẻo lụy vào song thân 

Nỗi mình âu cũng giãn dần, 

Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi.”


Những là đo đắn ngược xuôi  (865)

Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường

Lầu mai vừa rúc còi sương 

Mã Sinh giục giã vội vàng ra đi 

            Previous                Next