The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 22: Kiều Fell Into Sở Khanh’s Trap
Translated by Vuong Thanh
Chapter 22: Kiều Fell Into Sở Khanh’s Trap
Feeling sorrowed, she let down the beaded curtain.
Then she heard a voice across the wall
speaking some verse with rhymes that match her poem.
He was a young man, in the flush of youth,
well groomed and elegantly dressed.
She thought he also came from a line of gentlefolk.
Upon inquiry, she learned that he’s called Sở Khanh.
Upon seeing her beautiful silhouette behind the curtain,
appearing to be heart-smitten, he declared his love:
“Alas! The beauty of a kingdom, the fragrance of heaven’s flower!
Whence and how did she stray to this place?
She’s a treasure that should only be found
on the moon or some other cloud palace.
O Flower! Beautiful Flower! How could it be doomed to this wretched life?
My bosom boils with anger at the unjust old God.
This suffering heart, who will understand me? O my heart!
If the beauty would only recognize my heroic nature,
to free her from her cage is just a child’s play matter.”
The autumn window’s shutters had been closed.
Still echoing in her ears were his confident words.
She thought of him, then of herself.
His pity touched her and she felt less abandoned.
One day followed another, rain or shine.
She wondered when could her lot -
a flower blown by the wind ever be left behind?
Ch. 22: Kiều Mắc Lừa Sở Khanh
Ngậm ngùi rủ bức rèm châu
Cách tường, nghe có tiếng đâu họa vần
Một chàng vừa trạc thanh xuân
Hình dong chải chuốt, áo khăn dịu dàng (1060)
Nghĩ rằng cũng mạch thư hương
Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở Khanh
Bóng Nga thấp thoáng dưới mành
Trông nàng, chàng cũng ra tình đeo đai
“Than ôi ! sắc nước hương trời (1065)
Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây
Giá đành trong nguyệt trên mây
Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa?
Tức gan riêng giận trời già
Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng? (1070)
Thuyền quyên ví biết anh hùng
Ra tay tháo cũi, sổ lồng như chơi!”
Song thu đã khép cánh ngoài
Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình (1075)
Cảm lòng chua xót, nhạt tình chơ vơ
Những là lần lữa nắng mưa
Kiếp phong trần biết bao giờ mới thôi?
She’d take a risk and send a few words to the man.
Asking him to extend his compassionate hand
to save a person drowning in a sea of woes.
On a piece of stationery, she told her whole story.
How she had paid her filial debts, how she’d strayed here.
The next day when the morning mists just dissipated,
she had a messenger delivered her missive.
The golden sun was disappearing in the west,
when a letter from him arrived.
She opened the cherry-blossom-decorated note
and found just two words “Tích Việt” in clear-cut strokes.
She decoded the words for their hidden meaning:
“The 21st, hour of the dog.” Isn’t it?”
At dusk, the birds, one by one, returned to the woods.
Through the camellias shone a half moon.
On the east wall, tree branches’ shadows stirred.
Parting the shutters, she saw So Khanh crept in.
Abashed, she gathered her nerve to greet him.
After a kowtow, she whispered her appeal:
“I’m just a duckweed, a bubble. Strayed from my kindred
to bear the debt of living among the orioles and swallows.
I beg you to save me from this life.
My bones and flesh, my life and death, I entrust in your hands.
I’ll express my gratitude for you in hundreds of ways later on!”
Đánh liều nhắn một hai lời
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân. (1080)
Mảnh tiên kể hết xa gần
Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài
Tan sương vừa rạng ngày mai
Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang
Trời tây lãng đãng bóng vàng (1085)
Phúc thư đã thấy tin chàng đến nơi
Mở xem một bức tiên mai
Rành rành tích việt có hai chữ đề
Lấy trong ý tứ mà suy:
Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng? (1090)
Chim hôm thoi thót về rừng
Đóa trà mi đã ngậm trăng nửa vành
Tường đông lay động bóng cành
Rẽ song, đã thấy Sở Khanh lẻn vào
Sượng sùng đánh dạn ra chào (1095)
Lạy thôi, nàng mới rỉ tai ân cần
Rằng: “Tôi bèo bọt chút thân
Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh
Dám nhờ cốt nhục tử sinh
Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau!” (1100)
He listened, nodding his head, then said:
“I’m not just anybody, you know!
Since you trust me and came to me for help,
I will have your sea of woes be drained, before I’m done!”
Kiều said, “I rely on your kindness for everything.
I will follow your plan, whatever it is, to end this.
He said, “I have a horse, as swift as the wind.
And a servant from a lineage of hardy people.
Let’s grasp the opportunity and slip away.
Of the thirty six strategies, this one’s the best.
If any difficulties should arise,
with me here with you, they will come to naught!”
Upon hearing his words, she became suspicious.
But having gone too far, she couldn’t draw back now.
Resigned to the risk of closing her eyes and jumping forward.
Then see to where the Maker would spin and roll her life.
Together they slipped downstairs and left.
Each on a horse, one following the other.
The autumn night advanced slowly as time passed.
The wind stripped leaves off the trees, the hills hid the moon.
Grass gleamed with dew along the well-worn trail.
Each step she took, her heart yearned for home.
As the cocks crowed in chorus, signaling dawn,
she heard loud voices of people coming from behind.
Lặng nghe, lẩm nhẩm gật đầu:
“Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng!
Nàng đà biết đến ta chăng
Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi!”
Nàng rằng: “Muôn sự ơn người (1105)
Thế nào xin quyết một bài cho xong.”
Rằng: “Ta có ngựa truy phong
Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi
Thừa cơ lẻn bước ra đi
Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn (1110)
Dù khi gió kép, mưa đơn
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!”
Nghe lời nàng đã sinh nghi
Song đà quá đỗi, quản gì được thân
Cũng liều nhắm mắt đưa chân
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu!
Cùng nhau lẻn bước xuống lầu
Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn
Đêm thu khắc lậu canh tàn
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương (1120)
Lối mòn cỏ nhợt mù sương
Lòng quê đi một bước đường, một đau
Tiếng gà xao xác gáy mau
Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng