The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch 1: Genius and Destiny
Translated by Vuong Thanh
Poetry Reading in English
Poetry Reading/Singing in Vietnamese
Performances by Artists: Hồng Vân, Đoàn Yên Linh & Others
Chapter 1: Genius and Destiny
Within a hundred-year lifespan in this earthly world,
Genius and Destiny have a tendency to oppose each other.
A turbulent mulberry-field-covered-by-sea period had passed.
The things that we saw still deeply pain our hearts.
It’s not strange that beauty may beget misery.
The jealous gods tend to heap spites on rosy-cheeked beauties.
Turning scented pages of an old volume under an oil lamp,
I started reading a long-ago tale of love and romance.
It was during the Chia-Ching’s rule of the Ming dynasty.
The two capitals were stable; peace reigned in the country.
There was a respectable townsman with surname Vương.
Of modest wealth, he belonged to the middle class of society.
He had a son, the youngest, named Vuong Quan,
to carry on the family lineage of Confucian scholars.
The first-borns were two beautiful daughters.
Thúy Kiều the eldest, Thúy Vân the younger.
Apricot slender in frame, snow pure in spirit.
Each to her own charms, but both girls were perfect.
Vân’s beauty was very remarkable.
Her eyebrows – full crescent arcs, her moonlit face – oval.
Jades tingled in her voice; flowers bloomed from her smile.
Her speech: educated, chaste and refined.
Clouds yielded to her hair’s lustrous shine and flow.
Snow ceded to the silky whiteness of her skin’s glow.
Chương 1: Thuyết Tài Mệnh Đố Kỵ
Trăm năm trong cõi người ta (1)
Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng
Lạ gì bỉ sắc tư phong (5) *
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen
Cảo thơm lần giở trước đèn
Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh
Rằng: năm Gia Tĩnh triều Minh *
Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng. (10)
Có nhà viên ngoại họ Vương
Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung
Một trai con thứ rốt lòng
Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia
Đầu lòng hai ả tố nga (15)
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân
Mai cốt cách, tuyết tình thần
Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang (20)
Hoa cười, ngọc thốt, đoan trang
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
* bỉ sắc tư phong: bỉ (kia) sắc (kém) tư (này) phong (nhiều) : kém cái kia, hơn cái này.
* Gia Tĩnh triều Minh: 1522 – 1567
thư họa Văn Tấn Phước
thư họa Văn Tấn Phước
Kiều, the eldest, was especially witty and charming.
Her talents and beauty even surpassed her sister.
Her eyes: soul-deep liquid pools of autumn lake water.
Her eyebrows: silhouettes of mount’n crests in spring.
Flowers envied her captivating looks.
Willows grieved at her youthful freshness.
One smile could rock a fortress and two a nation.
Other girls might have comparable talents,
but none could compare to her beauty’s perfection.
Endowed with intelligence gifted by the gods,
music, painting, poetry, and singing were her accomplishments.
Well versed in music theory and the art of the moon lute,
she composed a long music piece, named “Thankless Fate”,
about the life of an ill fated beauty,
that would move the hearts of her listeners to pity.
Nobly elegant and multi-talented were the two sisters.
Although they both had reached the age of marriage,
they stayed at home quietly behind closed curtains and drapes,
not heeding the comings and goings
of the bees and butterflies
from the eastern wall nearby.
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc vẫn là phần hơn
Làn thu thủy, nét xuân sơn (25) *
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai.
Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi hoạ đủ mùi ca ngâm (30)
Cung, thương làu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một trương
Khúc nhà tay lựa nên chương
Một thiên “Bạc mệnh” lại càng não nhân
Phong lưu rất mực hồng quần (35)
Xuân xanh xấp xỉ, tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
* làn thu thủy, nét xuân sơn: tả đôi mắt giai nhân long lanh như nước hồ mùa thu và lông mày nàng, từ xa nhìn tới, đẹp và thanh như viền núi mùa xuân.