The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 12: A Bunch of Green Flies
Translated by Vuong Thanh 

tranh họa sĩ Ngọc Mai

Chapter 12: A Bunch of Green Flies


Agitated, she paced back and forth in the house
when the party attendees returned from the birthday feast.
Exchanges about health and such were barely started
when burst in a noisy bunch of bailiffs.
Some holding cudgels, others wielding long knives.
A mob of “buffalo-headed”, “horse-faced” fiends

rushing around like berserks.

They put cangues on the old man and his young son.

And tied the two together with a cruel rope.

 

Like a bunch of green flies buzzing all around the house,

they smashed the workbaskets and shattered the looms.

They sacked the household thoroughly clean

of jewelry, finery and personal things,

to fill up their pockets of greed.
From nowhere calamity had struck, but who had caused it all?

Who had set the snare and sprung the trap?
Upon inquiry, it was later learned
some rogue of a raw silk seller
brought a charge against Kieu’s father.
The whole household was taken aback with alarm.

Cries of innocence shook the earth,

the case’s injustice dimmed the clouds.


All day, they kneeled and begged for justice and mercy.

But deaf ears have no pity, and cruel hands only blows.

Father and son were hanged upside down on the beam.
Even rocks would have broke, much less men.

Their faces looked painful and frightened.
This wrong can only be appealed to the faraway heaven.

Today shows no strange behavior of those lawmen
to wreak dire havoc on families just for the sake of money.

Chương 12: Một Đám Ruồi Xanh


Tần ngần dạo gót lầu trang
Một đoàn mừng thọ ngoại hương mới về
Hàn huyên chưa kịp giãi dề  (575)
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao
Người nách thước, kẻ tay đao  *
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
Già giang một lão một trai  *
Một dây vô lại buộc hai thâm tình.  (580)

 

 

Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh
Rụng rời khung dệt, tan tành gói may
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây   *
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham
Điều đâu bay buộc ai làm?  (585)
Này ai đan dậm, giật giàm bỗng dưng?   *
Hỏi ra sau mới biết rằng:
Phải tên xưng xuất là thằng bán tơ
Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ
Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây.  (590)






Hạ từ van lạy suốt ngày
Điếc tai lân tuất, phũ tay tồi tàn  *
Rường cao rút ngược dây oan
Dẫu là đá cũng nát gan, lọ người
Mặt trông đau đớn rụng rời   (595)
Oan này còn một kêu trời, nhưng xa
Một ngày lạ thói sai nha
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.


 

* thước: vũ khí  xưa, khúc cây gỗ dùng để đánh người.
* già giang: cái gông đeo ở cổ tội nhân
* đồ tế (nhỏ) nhuyễn (mềm) :  đồ nhỏ, quý giá dễ
  mang theo như trang sức, châu báu, quần áo.
* đan dậm, giật giàm:  (dậm: đồ dùng đánh cá; giàm: bẫy đánh chim và thú). Ý nói bị đánh bẫy thành có tội.

* lân tuất: lòng thương xót. Ý nguyên câu là: quan sai không có lòng thương xót, tai như bị điếc, nhẫn tâm ra tay đánh đập.

            Previous                Next