The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 34: Thúy Kiều Made a Slave  
Translated by Vuong Thanh 

Kieu Made A Slave.mp3

Chapter 34: Thúy Kiều Made a Slave 


“The fallen flower had drifted downstream.”, he thought, 

not knowing that hell was waiting for her in the human realm.

Hound and Hawk had succeeded in their wicked plot.

They carried the young woman down onto the boat.

And then with all the sails unfurled and the ropes taut, 

the boat headed in the direction of the town of Tích. 

After the boat landed, Hound and Hawk went straight to the palace,

where they turned Kiều in, to receive their due rewards.

They carried Kiều to the servants’ quarters

while she was still in her slumber. 

She woke up with a jolt from her dream, and was startled:

“My house vanished  and whose palace is this?”

She was still half awake and half asleep,

when she heard a loud voice ordering her to appear.


Housemaids rushed in to urge her to respond to the call.

With dread, she followed one of them.

On the way, she looked up and saw an awe-inspiring hall

with the inscription: “Heaven’s Prime Minister.”

Although in daytime, candles were lit on both sides.

In its center was a jewel-decorated bed and a haughty lady on it sat. 


Ch. 34: Thúy Kiều Thành Nô Lệ


1705. Nước trôi hoa rụng đã yên

Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian.

Khuyển Ưng đã đắt mưu gian

Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền

Buồm cao lèo thẳng cánh suyền

1710. Đè chừng huyện Tích băng miền vượt sang.


Dỡ đò lên trước sảnh đường

Khuyển Ưng hai đứa nộp nàng dâng công

Vực nàng tạm xuống môn phòng

Hãy còn thiêm thiếp giấc nồng chưa phai.


1715. Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai:  *

“Cửa nhà đâu mất, lâu đài nào đây?”

Bàng hoàng giở tỉnh giở say

Sảnh đường mảng tiếng đòi ngay lên hầu.


A hoàn trên dưới giục mau

1720. Hãi hùng nàng mới theo sau một người

Ngước trông tòa rộng dãy dài

Thiên Quan Trủng Tể có bài treo trên

Ban ngày sáp thắp hai bên

Giữa giường thất bảo ngồi trên một bà.



* giấc hoàng lương: giấc kê vàng. mộng sống đời công danh phú quý, tỉnh lại nồi kê còn chưa chín.

Kiều was questioned in depth from root to branch.

She dutifully answered the haughty lady in all sincerity.

For some unknown reason, the lady got very angry.

And scolded Kiều with insults: “these vagabonds are shameless.

You wench are definitely not a good girl.

If you’re not a servant who deserted your service, then

you must be the unfaithful wife who cheated your husband.

A graveyard cat, a strutting hen in the fields. 

You tried to explain this and that, but cannot clear your name.

You have been sold to me. You’re nothing but my slave.

And yet, proud manners and such airs you dare to display.”

Teach her the house’s laws, my lasses!

Give her thirty strokes to let her know her place!”


“Yes, Madam”, all the servants replied in unison.

Even if she’d a hundred mouths, she could not, with them, reason.

The bamboo sticks hit her with energetic effort.

Whose flesh wouldn’t be torn? Whose heart wouldn’t be terrified?

Pity for the poor peach blossom twig!

The storm had shattered it once again.


Flower Slave was to be her new name, as the lady ordered.

She was taught and forced into a housemaid role.

She joined the ranks of servants dressed in green garb.

Day passed by day, her hair unkempt, and skin dull as lead.


Among the servants, there was a housekeeper.

Who saw Kieu’s sweetness and pitied her plight.

She’d have tea with Kiều, or give her medicine.

And gave Kiều’s advice to help her survive.

1725. Gạn gùng ngọn hỏi ngành tra

Sự mình nàng phải cứ mà gửi thưa.

Bất tình nổi trận mây mưa

Mắng rằng: Những giống bơ thờ quên thân!

Con này chẳng phải thiện nhân

Chẳng phường trốn chúa thì quân lộn chồng.

Ra tuồng mèo mả gà đồng

Ra tuồng lúng túng chẳng xong bề nào.

Đã đem mình bán cửa tao

Lại còn khủng khỉnh làm cao thế này.

1735. Nào là gia pháp nọ bay!

Hãy cho ba chục biết tay một lần.”



A hoàn trên dưới dạ ran

Dẫu rằng trăm miệng không phân lẽ nào.

Trúc côn ra sức đập vào

1740. Thịt nào chẳng nát, gan nào chẳng kinh.

Xót thay đào lý một cành

Một phen mưa gió tan tành một phen.


Hoa-Nô truyền dạy đổi tên

Buồng the dạy ép vào phiên thị tì.

1745. Ra vào theo lũ thanh y

Dãi dầu tóc rối,  da chì quản bao.


Quản gia có một mụ nào

Thấy người thấy nết ra vào mà thương

Khi chè chén khi thuốc thang

1750. Đem lời phương tiện mở đường hiếu sinh.

She taught: “Good or ill fortune, we can do nothing but accept.

But a frail willow needs to protect itself.

Your current situation probably results from karmic debt to some people.

It’s not with no reason that you are here now and have fallen to this level.

Beware of everything – the walls here do have ears. 

When you see an old friend, don’t look at him.

Just in case, when some sudden storm happen,

how can an ant or a bee proclaim its innocence?” 


Her pearly tears kept rolling down her cheeks.

A vague foreboding filled her heart, and she felt a bitter sorrow:

“Living the flower-in-storm fate, I had already borne a lot of griefs.

But this new misfortune casted upon me is twice the hardships.

Alas, isn’t my fate not burdensome enough, 

that Heaven has to relentless bind a girl to Fate’s cruelty.

Dạy rằng: “May rủi đã đành

Liểu bồ mình giữ lấy mình cho hay.

Cũng là oan nghiệp chi đây

Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng.

1755. ở đây tai vách mạch rừng

Thấy ai người cũ cũng đừng nhìn chi.

Kẻo khi sấm sét bất kỳ

Con ong cái kiến kêu gì được oan?”


Nàng càng giọt ngọc như chan

1760. Nỗi lòng luống những bàng hoàng niềm tây:

Phong trần kiếp chịu đã đầy

Lầm than lại có thứ này bằng hai.

Phận sao bạc chẳng vừa thôi

Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan.

           Previous                Next