The Tale of Kiều
by Nguyễn Du
Ch. 52: Kiều Jumped into Chien-tang River
Translated by Vuong Thanh 

tranh họa sĩ Ngọc Mai

chapter 52 - jump into river.mp3

Chapter 52: Kiều Jumped into Chien-tang River 


She said to herself, “Let the sands and the waves engulf me

and waste my parents’ efforts, and waste an intelligent mind. 

At heaven’s edge, drifting in the middle of the sea,

where should I send my bones to its rest?

Who had cut my silk threads of love?

Who had put the debts of fate into my hands?

Why has my life turned out like this?

Any remaining day of my life is just a wasted day!

As there’s no joy in living,

then why sorrow over a loss.

I’m alone with so much bitterness in life.

Let the jade be shattered, the gold melted, let it all be over!”


The crescent moon’d disappeared behind the western mountains.

Kiều, alone in her cabin, kept standing up and sitting down.

Then,  she heard the sudden roar of rising tides.

She asked and learned that the river was Chien-tang.

She remembered clearly the words she heard in her dream.

This’s the end, she thought, of her heart-rending fate!

Đạm Tiên, O friend, do you know I’ve kept our tryst?

You promised – so wait down there to welcome me.


Under the lamp, there was some flowered stationery.

She wrote a few last words to let people know. 

Then she opened the curtain and looked outside.

The high sky, the wide river, a vast expanse of blue.

Ch. 52: Kiều Nhảy Sông Tiền Đường


2605. “Đành thân cát lấp sóng vùi

Cướp công cha mẹ thiệt đời thông minh!

Chân trời mặt bể lênh đênh

Nắm xương biết gởi tử sinh chốn nào

Duyên đâu ai dứt tơ đào

2610. Nợ đâu ai đã dắt vào tận tay!

Thân sao thân đến thế này?

Còn ngày nào cũng dư ngày ấy thôi!

Đã không biết sống là vui

Tấm thân nào biết thiệt thòi là thương!

2615. Một mình cay đắng trăm đường,

Thôi thì nát ngọc tan vàng thì thôi!”


Mảnh trăng đã gác non đoài

Một mình luống những đứng ngồi chưa xong

Triều đâu nổi tiếng đùng đùng

2620. Hỏi ra mới biết rằng sông Tiền đường.

Nhớ lời thần mộng rõ ràng

Này thôi hết kiếp đoạn trường là đây!

Đạm Tiên nàng nhé có hay!

Hẹn ta thì đợi dưới này rước ta.


2625. Dưới đèn sẵn bức tiên hoa

Một thiên tuyệt bút gọi là để sau.

Cửa bồng vội mở rèm châu

Trời cao sông rộng một màu bao la.

She wrote, “Lord Từ had treated me so well.

But ‘cause of a little state affair, I’d betrayed his trust.

I killed my husband, and yet I wedded another.

How could I still have a face to stand in this world?

I’d rather die and put everything to rest.

My heart I will entrust to the sky and the waves.”


She looked for one last time at the endless expanse of rising water,

and threw herself into the great river.

The tribal chief, after informed, immediately attempted a rescue.

But her body was sunken somewhere in the river. 


Pity her life, just a human life like any others,

but  to have such talents and beauty was to welcome jealousy and danger.

She led a wandering life bearing injustices and miseries. 

What would be left of her if waiting to the end of her destiny.  


So many times in fifteen years, she was a living example 

of the vicissitudes of the lives of beautiful women. 

A life with such misfortunes as her could not have been worse.

In accordance with the laws of nature, 

after the darkest tunnel came the light. 

Those people that practice  filial piety and are true of heart, 

when Heaven had imposed painful sacrifices, 

Heaven will show pity for their lives. 


Rằng: “Từ công hậu đãi ta

2630. Chút vì việc nước mà ra phụ lòng.

Giết chồng mà lại lấy chồng

Mặt nào còn đứng ở trong cõi đời?

Thôi thì một thác cho rồi

Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông!”


2635. Trông vời con nước mênh mông

Đem mình gieo xuống giữa dòng trường giang

Thổ quan theo vớt vội vàng

Thời đà đắm ngọc chìm hương mất rồi!


Thương thay cũng một kiếp người

2640. Hại thay mang lấy sắc tài làm chi!

Những là oan khổ lưu ly

Chờ cho hết kiếp còn gì là thân!


Mười lăm năm bấy nhiêu lần

Làm gương cho khách hồng quần thử soi!

2645. Đời người đến thế thì thôi

Trong cơ âm cực dương hồi khốn hay. 

Mấy người hiếu nghĩa xưa nay

Trời làm chi đến lâu ngày càng thương!


           Previous                Next