Đề Từ Trọng Phủ Canh Ẩn đường • Đề nhà Canh Ẩn của Từ Trọng Phủ
Nguyễn Trãi
Khứ phạ phồn hoa đạp nhuyễn trần,
Nhất lê nham bạn khả tàng thân.
Thương gia lệnh tá xưng Sằn Dã,
Hán thế cao phong ngưỡng Phú Xuân.
Tùng cúc do tồn quy vị vãn,
Lợi danh bất tiển ẩn phương chân.
Ta dư cửu bị nho quan ngộ,
Bổn thị canh nhàn điếu tịch nhân.
Dịch nghĩa
(Ông) từ bỏ chốn xa hoa đầy bụi bặm
Đến đây tự giấu mình để cày bên núi đá
Sằn Dã (Y Doãn) từng lưu tiếng phục vụ tốt cho nhà Thương
Noi gương đỉnh Phú Xuân (tức Nghiêm Tử Lăng) về vụ vua Hán mời ra phục vụ (mà không nhận)
Lúc trở về tùng cúc đang còn đấy
Lợi danh chẳng tiện gì, ở ẩn là phương sách chân thực
Tự than mình đã lâu bị ngộ nhận vì vẻ nho quan
Vốn chỉ thích cày ruộng, câu cá, sống đời ẩn dật.
Sợ lánh phồn hoa chốn bụi trần,
Một cày bậc đá đủ nương thân.
Phò Thương chung thuỷ, khen Sằn Dã,
Vì Hán thanh cao, mến Phú Xuân.
Tùng cúc hãy còn về chửa muộn,
Lợi danh không mảng ẩn cho an.
Than ôi! Mũ áo lầm ta mãi,
Vốn khách câu thanh với cuốc nhàn.
Bản dịch của nhóm Đào Duy Anh
Tránh nơi đô hội chất chồng bụi
Lên núi cày riêng, đúng sở cầu
Sằn Dã phò Thương, dù phục nhất
Phú Xuân khước Hán, cũng gương đầu
Cúc tùng đón chủ về chưa muộn
Ẩn dật từ danh, ý đã sâu
Ôi mũ nhà nho từng lắm lụy
Vốn ưa nhàn: lưỡi cuốc, cần câu.
Bản dịch của Lê Cao Phan