Mạn hứng (II) kỳ 1 


Nguyễn Trãi

Phác tán thuần ly thánh đạo nhân,

Ngô nho sự nghiệp yểu vô văn.

Phùng thời bất tác Thương Nham vũ,

Thối lão tư canh Cốc Khẩu vân.

Mỗi thán bách niên đồng quá khách,

Hà tằng nhất phạn nhẫn vong quân.

Nhân sinh thức tự đa ưu hoạn,

Pha lão tằng vân ngã diệc vân.


Dịch nghĩa

Những gì gọi là thuần phác đều tan rã, đạo thánh bị chìm,

Sự nghiệp của nhà nho ta lu mờ chẳng có tiếng tăm gì.

Gặp thời chẳng tạo được mưa ở Thương Nham,

Lúc già trở về cày mây ở Cốc Khẩu.

Thường than trăm năm của cõi đời y như khách qua đường,

Chưa từng lúc nào ăn một bữa cơm mà không nhớ đến vua.

Con người sinh ra biết chữ nghĩa thường gặp nhiều nạn phải lo lắng,

Ông già Tô Đông Pha từng nói thế, ta nay cũng nói thế.




Đạo Thánh phác thuần đã một mai

Nghiệp nho ta chịu hết danh rồi

Gặp thời mưa móc Thương Nham khó

Về lão cấy cày Cốc Khẩu thôi

Cuộc sống trăm năm buồn bóng khách

Lòng trung từng bữa niệm vua tôi

Thế nhân lắm chữ thêm nhiều hoạ

Pha lão xưa kia cũng bấy lời.

Bản dịch của Lê Cao Phan