Sơn trà 山茶


Nguyễn Khuyến

Xuân lai khách tặng ngã sơn trà,

Tuý lý mông lung bất biện hoa.

Bạch phát thương nhan, ngô lão hĩ,

Hồng bào kim đới, tử chân da?

Tầm thường tế vũ kinh xuyên diệp,

Tiêu sắt thần phong oán lạc già.

Cận nhật tương khan duy dĩ tỵ,

Liễu vô hương khí nhất kha kha!



山茶


春來客贈我山茶,

醉裏曚曨不辨花。

白髮蒼顏吾老矣,

紅袍金帶子真耶。

尋常細雨驚穿葉,

蕭瑟晨風怨落茄。

近日相看惟以鼻,

了無香氣一呵呵。

Tết đến người cho một chậu trà,

Đương say ta chẳng biết rằng hoa.

Da mồi tóc bạc ta già nhỉ,

Áo tía đai vàng, bác đấy a!

Mưa bụi những kinh phường xỏ lá,

Gió to, lại sơ nó rơi già.

Xem hoa ta vẫn xem bằng mũi,

Chẳng thấy mùi hương, một tiếng khà.

Bản dịch của Nguyễn Khuyến


Xuân đến có người cho ta một cây sơn trà,

Trong cơn say, mắt lờ mờ chẳng nhận rõ là hoa gì.

Tóc bạc, mặt xanh, ta đã già rồi!

Áo đỏ đai vàng, quả thật là người đó a?

Mưa nhỏ tầm thường cũng sợ xuyên qua lá,

Gió sớm hiu hắt càng oán nó làm rụng mất đài hoa.

Gần đây ta chỉ xem bằng mũi,

Chẳng thấy một chút hơi thơm nào, phì cười khà khà.