Ngọc Nữ sơn 玉女山 • Núi Ngọc Nữ


Nguyễn Khuyến

Ngọc nữ bất tri hà xứ khứ,

Sơn danh Ngọc Nữ độc thiên thu.

Nham không hiểu vụ nhan như hoạ,

Thạch áp sơ sương cốt dục cù.

Mã chử lâu đài Lê thị miếu,

Tượng phong vân thụ Trịnh gia châu.

Nga mi mạc hiệu đăng lâu hứng,

Đa thiểu xuân phong oán Mạc Sầu.


 玉女山


玉女不知何處去,

山名玉女獨千秋。

巖空曉霧顏如畫,

石壓疎霜骨欲癯。

馬渚樓臺黎氏廟,

象峰雲樹鄭家洲。

蛾眉莫效登樓興,

多少春風怨莫愁。

Đi đâu, người ngọc chẳng ai hay,

Ngọc Nữ, ngàn thu tiếng vẫn nay.

Vách sớm mù quang non tựa vẽ,

Núi mờ sương mỏng dáng hao gầy.

Lâu đài bến Mã đền Lê đó,

Cây khói núi Voi bãi Trịnh đây.

“Người đẹp lên lầu”, xin chớ học,

Xuân về lại oán Mạc Sầu ngay.

Bản dịch của Trần Văn Nhĩ


Người ngọc không biết đã đi đâu mất,

Chỉ có tên Ngọc Nữ còn lưu đến ngàn thu.

Buổi sớm vách núi có sương mù, dáng vẻ như bức hoa,

Đá núi đè làn sương mờ, cốt cách mảnh mai.

Lâu đài bến Mã là miếu vua Lê,

Cây mây núi Voi là bãi họ Trịnh.

Người đẹp chớ bắt chước thú lên lầu,

Gặp gió xuân về, ít nhiều lại oán nàng Mạc Sầu.