Vọng Phu thạch 望夫石 • Đá Vọng Phu


Nguyễn Du

Thạch da? Nhân da? Bỉ hà nhân?

Độc lập sơn đầu thiên bách xuân

Vạn kiếp diểu vô vân vũ mộng,

Nhất trinh lưu đắc cổ kim thân.

Lệ ngân bất tuyệt tam thu vũ,

Đài triện trường minh nhất đoạn văn.

Tứ vọng liên sơn diểu vô tế,

Độc giao nhi nữ thiện di luân.


望夫石


石耶?人耶?彼何人?

獨立山頭千百春。

萬劫杳無雲雨夢,

一貞留得古今身。

淚痕不絕三秋雨,

苔篆長銘一段文。

四望連山渺無際,

獨教兒女擅彝倫。

Đá chăng? Người chăng? Là ai đấy nhỉ?

Đứng một mình trên ngọn núi hàng ngàn năm nay.

Muôn kiếp không bao giờ có mộng mây mưa,

Tấm thân giữ được trinh tiết mãi mãi.

Mưa thu như dòng lệ chảy không ngớt,

Lớp rêu như ghi lại một bài văn ca tụng nàng.

Nhìn bốn phía núi non từng từng lớp lớp,

Luân thường chỉ dành riêng cho má hồng  chăng?


Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang

Là người? Là đá? Hỏi là ai?

Đầu núi bao năm đứng giữa trời.

Bặt mộng mây mưa trong một kiếp,

Giữ lòng trinh bạch trọn muôn đời.

Lớp rêu đoạn sách còn ghi mãi,

Dòng lệ mưa thu cứ chảy hoài.

Bốn phía mênh mông nhìn dãy núi,

Luân thường riêng để má hồng soi!