Mạn hứng kỳ 2 漫興


Nguyễn Du

Hành cước vô căn nhiệm chuyển bồng,

Giang nam giang bắc nhất nang không.

Bách niên cùng tử văn chương lý,

Lục xích phù sinh thiên địa trung.

Vạn lý hoàng quan tương mộ cảnh,

Nhất đầu bạch phát tản tây phong.

Vô cùng kim cổ thương tâm xứ,

Y cựu thanh sơn tịch chiếu hồng.

Chân không bén rễ, mặc cho trôi giạt như ngọn cỏ bồng.

Một chiếc đãy rỗng không, đi hết phía nam sông, lại phía bắc sông.

Cuộc đời trăm năm, kiết xác với văn chương.

Tấm thân sáu thước, lênh đênh trong vòng trời đất.

Đội mũ vàng, đi muôn dặm, cảnh đã xế chiều.

Mái tóc bạc lốm đốm, gió tây thổi tung.

Chuyện kim cổ gợi lại bao nhiêu điều thương tâm.

Dãy núi xanh đằng kia vẫn nhuốm bóng chiều hồng như cũ.



Bản dịch của Quách Tấn

Kiếp cỏ bồng chân không bén rễ,

Bắc rồi nam túi nhẹ ven sông.

Văn chương thác vẫn đèo bòng,

Thân trôi nổi mãi trong vòng kiền khôn.

Dặm hoàng quan bồn chồn nắng tắt,

Gió lạnh lùng thổi bật mái sương.

Xưa nay xiết nỗi đoạn trường,

Non xanh dưới ánh tà dương nhuộm hồng.