Hoàng Hạc lâu 黃鶴樓


Nguyễn Du

Hà xứ thần tiên kinh kỷ thì,

Do lưu tiên tích thử giang mi?

Kim lai cổ vãng Lư sinh mộng,

Hạc khứ lâu không Thôi Hiệu thi.

Hạm ngoại yên ba chung diểu diểu,

Nhãn trung thảo thụ thượng y y.

Trung tình vô hạn bằng thuỳ tố,

Minh nguyệt thanh phong dã bất tri.


黃鶴樓


何處神仙經幾時,

猶留仙跡此江湄?

今來古往廬生夢,

鶴去樓空崔顥詩。

檻外煙波終渺渺,

眼中草樹尚依依。

衷情無限憑誰訴,

明月清風也不知。


Thần tiên đã đi đâu từ bao đời xưa,

Mà nay vẫn còn lưu dấu ở bến sông này?

Việc mới đến, việc cũ qua như giấc mộng của chàng thư sinh họ Lư,

Hạc đã bay đi mất, lầu chỉ còn lại bài thơ của Thôi Hiệu.

Ngoài hiên, khói sóng vẫn mênh mông,

Trong mắt, cây và cỏ vẫn mơn mởn như xưa.

Tấm lòng thành không có ai để bày tỏ,

Trăng trong, gió mát cũng đâu hiểu được.


Bản dịch của Trần Văn Nhĩ

Thần tiên đâu đến bến sông này?

Lưu lại dấu tiên trải bấy nay.

Nay tới xưa qua Lư mộng đó,

Hạc bay lầu trống Hạo thơ đây.

Cỏ cây ngút ngát trong tầm mắt,

Sóng khói mênh mang toả cửa ngoài.

Gió mát trăng trong sao hờ hững!

Nỗi niềm vô hạn ngỏ cùng ai?