Snow Falls, Chilling My Soul / Tuyết Rơi Lạnh Hồn Tôi
- poem Hoa Hướng Mặt Trời, music Giang Thiên Tường
Lyrics: tuyết rơi lạnh hồn tôi
Hồi xưa còn thơ ra sân chơi đứng chờ
Gòn bông trắng xóa theo gió lững lờ bay
Bàn tay bé nhỏ biết ai để hứng cho.
Hoa bay rồi ôi lòng buồn so thẫn thờ.
Bông gòn màu tuyết đẹp như một giấc mơ.
Cuộc đời than ôi hai ngã có ai ngờ.
Quê hương ấm áp càng nhớ lại càng xa.
Hoa Gòn xưa bay trong dĩ vãng nhạt nhòa.
Ngày tháng đi qua trên xứ người lang thang.
Mùa đông tuyết phủ mênh mông ngập đất trời.
Ngoài đường tuyết rơi, trên sông tuyết vẫn rơi.
Giăng mắc mù khơi cho vườn hồng tả tơi.
Sưởi nhà ai đủ ấm không, ấm nơi cô phòng.
Tuyết vào tận cửa, tuyết bám trên hàng thông.
Hôn hoàng buông xuống không thấy khói chiều lam.
Tuyết rơi chi hoài cho trời Nam mịt mờ.
Cho mình cô độc bơ vơ lạc lõng buồn.
Hỡi hoa, hoa của ngày thơ dâu mất rồi
Còn chăng trên đồi một vùng hoa sim tím
Cuối trời còn một không gian trắng như vôi.
thơ: Hoa Hướng Mặt Trời
nhạc: Giang Thiên Tường
Lyrics translation: Snow Falls, Chilling My Soul
When I was little, I often came to the playground and waited to see:
White cotton flowers drifting in the wind.
Having a small hand, who’d help me to catch them fall.
Flowers flying away, filling my heart with a languid sorrow.
Cotton blossoms, the color of snow, beautiful like a dream.
Life, alas, has unexpected twists and turns.
My warm homeland, the more I remember, the farther it seems.
The cotton flower of the past flying and fading away in my memories.
Days passes by, wandering in this guest land.
In winter, snow covers the earth and sky’s vast expanse.
Snow falls on the road, snow falls on the river.
A misty haze of snow to make a desolate garden of rose.
Is one’s house warm enough, cozy enough in that lonely room?
Snow reaches the doorstep, snow clings to the pine branches.
Sunset descends without seeing the late afternoon meal cooking smoke.
Snow falls endlessly, veiling the Southern sky in haze.
I feel alone and lost in solitude.
Oh, flowers, the flowers of the days of youth are lost forever.
Is there still, on the hill, an area of violet myrtle flowers?
At the sky’s edge, there remains a space cold and white.
translated by Vuong Thanh, 2024