If One Afternoon...  / Nếu Một Chiều Nào...


poem: Đoàn Tuyết Thu, music: Vĩnh Điện
translation by Vuong Thanh


 

Nếu sớm mai nào anh về chốn ấy  

Phố nắng ngập trời anh nhớ em không  

Ngã tư xuôi ngược những lần đưa đón  

Nhớ tiếng cười em khúc khích sau lưng 


Nếu một chiều mơ về ngồi quán cũ  

Phin cà phê chờ, anh nhớ em không  

Dấu tình ngày nào lung linh trong nắng  

Trên nhánh lá khô vỡ một giọng người  


 Nhiều năm sau nữa hẳn anh còn nhớ 

Nhớ một bàn tay trong một bàn tay  

Nhớ khung cửa nhỏ ấm đầy hơi thở 

Hôm nào thật gần em nép vào anh 


 Có chờ nhau không bao ngày sau nữa  

Mùa tiếp nối mùa trên bước chân xa 

Hoa nở hiên trưa có làm anh nhớ  

Nhớ môi em xưa thuở đến bên người


Đoàn Tuyết Thu


If one day you return to that place.

Seeing the sunny street, will you miss me?

Remember the busy crossroads where you took me home?

Remember my giggling laughs when I sat behind your back. 


If one afternoon, you dream about sitting at the old shop

Waiting for the coffee to be brewed, will you miss me?

The love mark of the day shimmering in the sunshine.

On the dry leaves, a voice broke out softly.


Many years later, you’ll likely still remember

There was a hand being held within a hand.

Remember the small room so cozy and warm

And the day that I nestled in your arms.


Will we wait for each other as the months and years passed?

Season after season, we became farther and farther apart.

Do the blooming flowers at noon ever remind you 

of me, and of my lips when we used to be ... together.  


Translated by Vuong Thanh, 2023