Truyện Tình Dương Quá – Tiểu Long Nữ

 Vương Thanh

 


Tình ái là chi hỡi thế gian!

Tương tư sầu hận xé tâm can

Anh hùng thiên hạ đâu trong mắt

Khi thoảng dư hương một bóng nàng!



Gậy trúc, phi tiêu đùa họ Hoắc

Nhu tình hợp kiếm phá kim luân

Dẫu cho máu chứa tình hoa độc

Vẫn chịu vì đời quên bản thân!


Dưỡng bệnh, không dưng tay bị chặt

Ôm hận bỏ đi chốn núi ngàn

Duyên gặp thần điêu truyền luyện khí

Võ công đột tiến mức phi phàm


Vị tình bác Quách, thù không trả

Cổ Mộ trở về với mỹ nhân

Ân sư kết bái thành phu phụ

Trùng Dương Cung Điện ngạo Toàn Chân


Trời nỡ bày chi trò tử biệt

Con gái Hoàng Dung tánh ngược ngang

Mắt có như không, châm phóng loạn

Khiến duyên tình lữ phải ly tan!



Tuyệt cốc nàng Long đành nhảy vực

Đôi dòng khắc đá nhắn phu lang

“Tình thâm nghĩa nặng đừng sai hẹn

Mười sáu năm sau gặp lại chàng”


Mười sáu năm trường dằng dặc đợi

Một điêu, một kiếm bắc sang nam

Chính tà lưỡng phái cùng giao kết

Giúp kẻ thế cô, dẹp bạo tàn


Mười sáu năm trời, nay đến hẹn

Bao ngày trông ngóng, dạ xôn xang

Cỏ cây rung động ngờ ai đến

Tóc bạc qua đêm, … đâu bóng nàng!!!

“LONG NHI,

LONG NHI !…

EM Ở ĐÂU ?...”


Tại sao Em hẹn mà không đến:

Tiếng thét đau lòng xé ruột gan

Vọng vang khắp núi niềm chua xót

Một khối thương tâm ngút ngút ngàn!...


Em đã lìa xa cõi thế gian!

Đã lìa xa cõi thế gian!


Dưới lòng vực thẳm là xương trắng

Mười sáu năm xưa, em đã chết !

Đã chết!  

ĐÃ CHẾT RỒI !!!


Sống tiếp ở đời có nghĩa chi,

Khi người yêu dấu đã ra đi!

Cao Xanh chẳng toại tình đôi lứa

Vực thẳm tình ta mãi khắc ghi!


Nhảy xuống vực sâu, rồi thấy nàng

Trời chưa nỡ tuyệt phận hồng nhan

Nhìn nhau một khắc, … Tình Muôn Kiếp

Góc biển chân trời biệt thế gian!... 


05.2013
minor revisions: 2023