Phiêu Bạt


Vương Thanh



Có những chiều nhạt nắng, 

Ánh tà dương hiu hắt ven đồi  

Ta chợt ước mình là cánh chim trời 

Bay ... bay mãi 

Vào  thinh không vô tận

Như một hành tinh lẻ loi dần xa quỹ đạo,

Hay một con tàu phiêu bạt giữa thời không

Ta đi vào nơi sâu thằm mênh mông 

Bỏ lại sau lưng

Chốn hồng trần đầy sầu thương, dâu bể 

Chắng còn Nhớ, chắng còn Quên,

Chắng còn những vui buồn nhân thế

Lòng ta có như sa mạc hoang vu

Hay là những vì tinh tú

Le lói cuối trời xa ...

Ta chợt bật tiếng cuời buồn bã

Một khoảng không vời vợi 

Tìm đâu một bóng trăng ngà

Đêm dài lặng lẽ qua ...


Vương Thanh