Hằng Nga Hối Hận
Vương Thanh
Vạn năm thao thức suốt canh thâu
Lúc bóng đêm về, dạ nhói đau
Một kiếp nhân sinh tuy ngắn ngủi,
Nửa đời tiên nữ quá dài lâu!
Dung nhan rực rỡ trang hồng phấn
Tâm trí già nua lão bạch đầu
Nhớ chuyện xưa kia, bao hối hận
Ôi thuốc trường sinh hại chết nhau!