Cảm Đề Trang Thơ "Khoảng Không Đầy Gió"
Vương Thanh
Ở nơi “khoảng lặng mùa thu” ấy
Tâm khúc hoài vương những nốt thơ
Vời vợi âm ba dâng lớp lớp
Theo làn sóng biển dạt dào xô...
Anh ơi, “Thu đã về chưa”?
Em xin giữ mãi ước mơ thuở nào
Gom màu sắc hạ hanh hao
Và bao giọt nắng cất vào trong tim...
Xin làm ánh nguyệt trời đêm
Cùng người san sẻ nỗi niềm đầy vơi
“Xin làm sóng bạc” ngoài khơi
Bềnh bồng mây nước cuối trời lãng du
“Xin làm “hoa kỷ niệm” mùa Thu
Bâng khuâng mấy đóa sầu tư “Dịu Buồn”...
Biển chiều thắm bóng hoàng hôn
Ngàn xưa mây trắng xuôi dòng thời gian
Từ nơi sâu thẳm ngút ngàn
Mơ hồ suối nhạc, cung đàn nhẹ trôi
"Chút dịu dàng nào đó” từ xa xôi
Thoảng trong tiềm thức chơi vơi mộng lòng...
“Sẽ Về Đâu” khi rừng phong đổ lệ
Gió thu buồn đưa tiễn lá vàng rơi
Dõi trông theo cánh nhạn cuối chân trời
Ôm sầu nhớ vào sâu cùng ký ức
Ngăn nhớ nào em cất đầy mộng ước
“Hộc tủ thời gian” chất chứa những buồn, vui
Tháng năm dài, đời êm ả dần trôi
Những “ngăn đời” xuyến xao trời hoài niệm…
Nơi em ở, “mùa hoa vàng biển nắng”
Gió tung tăng theo sóng lụa vàng hoa
Biển dạt dào hòa tấu Khúc Sinh Ca
Nắng dịu dàng hôn lên dòng suối tóc
“Thơ Em Viết” biết là anh sẽ đọc
Mặc dù em viết chẳng cho ai
Nơi ngàn xa, tuyết trắng phủ thiên nhai
Anh có buồn không những dêm dài thăm thẳm?
Những chiều thu, mây giăng trời u ám
Những đêm mưa lạnh lẽo, giọt sầu rơi...
Cung đàn ai xao xuyến nỗi chơi vơi
Trải tơ lòng vào hư không lặng lẽ.
“Biển mây” ơi, giữa mênh mông trần thế
Trong không gian vô tận, một hành tinh
Những linh hồn qua bao kiếp lênh đênh
Tuy quen biết nhưng chưa lần gặp mặt
Nguyệt cầm xưa dưới trăng thanh huyền hoặc
Dặt dìu tuôn suối nhạc đượm sầu thương
Tiếng lòng ai vọng đến chốn hoang sơn
Theo làn gió bồng bềnh cùng mây trắng…
Nơi thiên nhai, đường mây xa vời vợi
Chốn thâm sơn, mịt mù sương khói phủ quanh năm
Vạn thông già chọc thẳng đến trời xanh,
Mãi sừng sững trơ gan cùng tuế nguyệt
Từ đỉnh núi, muôn trượng cao băng tuyết
Một dòng thác bạc đẹp như tranh
Cuồn cuộn chảy vào đầm nước trong xanh
Muôn triệu triệu giọt sóng
Vui đùa cùng nguyệt ảnh long lanh…
Đâu đây lảnh lót tiếng chim ngân
Hòa cùng tiếng thác bạt ngàn
Giữa rừng thu lá vàng xào xạc
Thoảng xa đưa văng vẳng suối đàn ai…
Dịu dàng, tha thiết, đắm say
Ai đem vạt “nắng thả” đầy khoang thơ
“Khi Không” lòng chợt ngẩn ngơ
Khi không lòng chợt thẫn thờ, bâng khuâng
Thơ lung linh bóng nguyệt hằng
Ai “nghiêng trăng đổ nồng nàn” tóc mây …
Rồi “Có Một Ngày” sẽ kể anh hay
Vì sao lục thảo lại ngời lệ sương
Vì sao em thích mưa buồn
Vì sao thơ mãi ngàn chương u sầu...
“Nếu Như” trời đổ mưa Ngâu
Làm sao nói trọn hết câu nghĩa tình
Lặng nhìn muôn ánh sao đêm
Hai vì “Sao Lạc” giữa miền hư không
Trong dòng vũ trụ mênh mông
Biết bao giờ lại cùng chung hướng về
Sương khuya, lệ cỏ dầm dề
Hai vì sao lạc, thơ đề sầu chương…
“Thảo nguyên và gió” ở hà phương?
Bút vẽ thơ tranh, cảnh diệu thường
Một “Giấc Mơ Xuân” vui nguyện ước
Hai vì “Sao Lạc” chạnh sầu thương
“Biển Mây “ lấp lánh ngàn tơ nguyệt
“Thuyền” mộng lung linh vạn giọt sương
Ơi “Nàng Tiên Nhỏ” sa trần thế
“Vớt cánh hoa vàng”, nhớ cố hương…
vương-thanh, 2013