Confiding in the Moon / Tâm Sự Với Trăng

.....
“Reading poetry in the night, one then understood how cold the moonlight can be”. Is it because the Lady Moon also feels for the loneliness of the life of a human being – infinitesimally small like a speck of dust in this earthly world, lonely like a wandering star in the vast universe, ephemeral like a flower blooming in the morning, fading by night, in the no-beginning, no-ending stream of Time.  “In the morning, hair like green silk, by evening, becomes snow.”  Youth is like the shadow of a galloping horse passing by the door, never to return. Of the human fate:  life’s full of partings, and upon death: a forever goodbye.
.....

Confiding in the Moon  


Some day, I will go on a far journey to find an enchanted land, a place of clear blue sky and gentle clouds floating by, to spend the rest of my days in Nature’s tranquility and harmony. By the silver falls, a wine cup in hand, looking at the moon’s reflection in the water, feeling a little saddened for the human fate and its unfulfilled dreams.

Isn’t Life like a passing trail of cloud? How come my heart's still filled with the dust of human desires. For thousands of years, the white clouds wander and keep on wandering… Raising the wine cup to the Moon Lady, " there are just us three: me, mine shadow and thee." Recollect the ancient times when Li Bai, intoxicated with wine, sung this verse line “With wine and thee to forget the thousand-years-old melancholy." Under the misty moonlight, feeling my heartstrings pulled with revelation and sadness. Is this moon still the same moon of thousand years ago, the moon of Li Bai, Nguyễn Du, and Su Shi?

“Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn”: “Reading poetry in the night, one then understood how cold the moonlight can be”. Moonlight some time is warm, other times it can be very cold! Is it because the Lady Moon also feels for the loneliness of the life of a human being – infinitesimally small like a speck of dust in this earthly world, lonely like a wandering star in the vast universe, ephemeral like a flower blooming in the morning, fading by night, in the no-beginning, no-ending stream of Time. “Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết” : “In the morning, hair like green silk, by evening, becomes snow”. Youth is like the shadow of a galloping horse passing by the door, never to return. Of the human fate: in life: full of partings, upon death: a forever goodbye. So much pain and sadness. In this earthly world full of upside-down craziness, who still keeps on searching for the meaning of Life.

Long night, thoughts float in the waves of semi-consciousness, together with the wind and clouds, moving toward the distant sky horizon. A Dream Realm, from some ancient times, a gentle music stream of “High Mountain, Flowing Water” still reverberates in my soul, an enchanting voice singing under the ancient moonlight, crystalline clear like a mountain brook, floating like Music from the Heaven, and not that of the Human Realm…


Vương Thanh, 2018

Tâm Sự Với Trăng


Rồi một ngày nào đó ta lại thả bước lãng du, đi tìm một cõi đào nguyên, một khoảng trời xanh mây trắng bồng bềnh, tiêu dao ngày tháng. Bên dòng thác nước, nâng chén rượu nồng, ngắm vầng thủy nguyệt, chút gì thương cảm cho kiếp nhân sinh - những mộng ước không thành...


Đời có là như thoáng phù vân, sao lòng ta còn nhuốm bụi hồng trần ! Ngàn xưa mây trắng vẫn lang thang, lang thang... Nâng chén mời nàng Trăng, "đối ảnh thành tam nhân".... Nhớ xưa Trích Tiên túy tửu cuồng ca, “dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu” … Dưới ánh trăng ngà, chợt nghe cảm khái. Vầng trăng nay có phải cũng là vầng trăng của ngàn xưa, của Lý Bạch, của Nguyễn Du, Tô Đông Pha?



"Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn"... Ánh trăng có khi nồng ấm, có khi lạnh lẽo biết là bao !... Có phải chăng nàng Nguyệt cũng thương cảm cho nỗi cô đơn của một kiếp người. Nhỏ nhoi như hạt bụi nổi trôi nơi cõi hồng trần, lẻ loi như một vì tinh tú phiêu bạt trong vũ trụ bao la, phù du như một đóa hoa sớm nở tối tàn trong dòng thời gian vô thủy, vô chung. “Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết”. Tuổi thanh xuân như bóng câu qua cửa, có bao giờ trở lại. Một kiếp người : sinh ly tử biệt, bao nỗi xót xa. Giữa dòng đời điên đảo, ai đi tìm ý nghĩa của nhân sinh…



Đêm dài, suy tư lan man thả trôi theo giòng sóng tư duy bềnh bồng, phiêu lãng cùng mây gió tới cuối chân trời... Một Cõi Mơ, từ thuở hồng hoang nào đó, một giòng suối nhạc cao sơn lưu thủy còn mãi ngân vang trong hồn, một tiếng hát dưới vầng trăng hoang sơ, nguyên thủy, trong veo như dòng suối mát, bồng bềnh như tiếng nhạc vọng từ cung trời, há phải là của cõi nhân gian...



Vương Thanh, 2014

          Vương Thanh       H D N