Rise Up / Thức Dậy Đi
Author: Trần Trung Đạo
The sun has just risen from the other side of the ocean
Or is it the fire from the East signaling a change in the season
Rise up, O my fellow brothers and sisters, the hour has come
Mother Vietnam has been crying for a long time,
Do you not know?
Rise up, O Mountains and Forests of olden days
Listen to the what the voices from the ancient past have to say
Who’s waiting for who in this leave-falling season
with sleepless nights and a heart burdened.
Who’s crying tonight at the northern border?
Is it from the soul of a lonely woman pining for her husband,
Or is it the tearful words of Phi Khanh
Telling his son to go home and take blood vengeance for his father.
Rise up, O Sacred Spirit of the Mountains and Rivers
The Nam Quan wind rushes waves on the Bach Dang water
This midnight, there’s no human shadow by the mountain stream
Yet, the sound of sword sharpening under the moon is heard, yet unseen.
Rise up, O Infinite Heart in Man
Don’t be afraid of suffering and pain
Even though the country’s situation is still murky
Please have compassion for your fellow Vietnamese
Rise up O Tall Hills and Graveled Slopes
Even rocks will be worn out with the footsteps of man
In silence, the prisoner watches the rain falling
Not knowing that several seasons of Spring
had already come and gone.
Rise up, O The Spirit of the Earth
The color of hope in the eyes of the Viet people
Many years we have heard each other crying
Is it enough to see so much blood had poured?
Rise up, O Each Page of History
The sad, the happy, and the shameful stories
Like Mother’s eyes – a thousand nights without sleep
Feeling compassion for her foolish children
not yet grown-up and still childish.
Translated by Vương Thanh, 2019
Mặt trời mới mọc bên kia biển
Hay lửa phương đông báo hiệu mùa
Thức dậy đi em giờ đã điểm
Mẹ khóc lâu rồi em biết chưa?
Thức dậy đi hỡi rừng núi cũ
Nghe tiếng nghìn xưa vọng trở về
Ai đứng trông ai mùa lá đổ
Mà lòng thao thức mấy đêm khuya
Ai khóc đêm nay ngoài ải Bắc
Phải hồn sương phụ ngóng phương xa
Hay tiếng Phi Khanh trào nước mắt
Về đi, lấy máu trả thù cha
Thức dậy đi hồn thiêng sông núi
Gió Nam Quan xô sóng Bạch Đằng
Nửa đêm không bóng người bên suối
Sao tiếng gươm mài vang dưới trăng
Thức dậy đi hỡi lòng vô lượng
Ngại ngùng chi đau khổ điêu linh
Dù cho nước vẫn còn nhơ đục
Nhớ giữ cho nhau một chút tình
Thức dậy đi đồi cao dốc sỏi
Đất đá mòn theo mỗi vết chân
Gã tù lặng đứng nhìn mưa đổ
Đâu biết xuân qua chỉ một lần
Thức dậy đi màu nâu của đất
Màu xanh trong ánh mắt của em
Bao nhiêu năm ngồi nghe nhau khóc
Đã đủ chưa máu chảy ruột mềm?
Thức dậy đi từng trang lịch sử
Những chuyện buồn vui lẫn tủi hờn
Như mắt mẹ nghìn đêm không ngủ
Thương đám con khờ chưa lớn khôn.
Trần Trung Đạo