A Tiger's Longing for the Forest
Author: Thế Lữ
Author: Thế Lữ
Vương Thanh's translation of "Nhớ Rừng", 2019
Chewing on the chunk of angered hatred in an iron cage,
I lie lazily, watching the months and days pass by.
I despise those arrogant people, so foolish!
With their small eyes,
they stare at the ancient forest’s dignified spirit!
Just a misplaced footstep, and then to be shamed and prisoned.
To be exotic eye candy, a toy for them to watch.
And have to bear being in the same group with those nutty bears,
and a couple of naive leopards in the neighboring cage.
I dwell forever in the longings and love
of the proud and valiant times of the past…
I miss the sights of the old forest, its large shades, and ancient trees,
and the yelling wind, the shouting voices that shakes the mount’n,
and the roaring of a dangerous and exciting long song.
I step my feet out, confident and proud.
My body like the sea waves rolling in grace.
My silent shadow dances with the thorny leaves, the sharp grass.
In the dark cave, when my eyes wide open, and I stare,
all the other animals become quiet.
I know that I’m the lord of all the creatures
that live in the ancient forest without name and age.
Where now are the moonlit nights by the brook,
when after an exciting chase, I drank in the moonlight?
Where now are the heavy raining days,
when I quietly watched my kingdom being washed anew?
Where now are the mornings,
when the trees bathed in the sunshine,
and the birds singing joyfully while I slept?
Where now are those evenings
where blood poured in the back of the forest,
I waited for the burning sun to die
so I can alone capture its secret?
Alas! Those glorious times are no more!
Now, I hold in my heart the bitter anger for ten thousand years. .
I hate the sights that never grow or change.
I hate those ordinary and fake decorations:
Flowers daily cared for, grass trimmed, straight paths, planted trees.
A puddle of black water pretending to be a natural stream,
creeping under the armpit of those lowly, emulated structures.
A few gentle bushes of leaves, without any mystery,
pretending to emulate the exotic wildness
of a dark and eerie place
with thousand years of history.
O Magnificent Spirit, the majestic mountains and rivers
are the places where my venerated tiger race rules.
A vast place where I had many adventures
but a place where I no longer can see!
Do you know that on days of ennui,
I live a dream of being in my ancient home.
So my soul can be together with you,
O My majestic and venerable forest!
Nhớ Rừng
Tác giả: Thế Lữ
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể của muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!