To My Beloved in her Grave / Gửi Người Dưới Mộ
by Đinh Hùng
Đào Thúy diễn ngâm
Vương Thanh's translation of "Gửi Người Dưới Mộ", 2019
End of autumn already, where are you, My Love?
Lying inside the cold earth, you must be grieving?
O Autumn! Please wake up her spirit
I want to come inside her grave
My Love! Where are you now?
What do you dream about?
Each night, I wish and pray
the color of the incense smoke
is the color of your eyes.
My Love! Have you come back?
Will you come back soon?
Moon and stars gone, now only a dim lamp
Lying down, I read a poem to invoke your Spirit.
My Love!
Do laugh loudly, and create echoes in the nether world
During the cold autumn moon, quiet footsteps
of the wandering spirits so many ages ago,
will now be lying in the same bed.
My Love! Do laugh out loud!
Do cry out loud!
Where’s the moon of love legends
that shines on pledges of love?
Lotus instep of beauteous maiden
causing heart stirs in the mythical night.
I wandered in the land of the fairies and spirits
Across the river Styx, I saw the ferry of Hades
I sent a spirit-invoking poem
Is the person inside the grave shivering?
Do the cold dried bones still feel Love?
Do your breasts still evoke lust?
O Virginal Spirit
Infatuated with you, I wish to leave this human body
My soul will enter tree and grass and love you each night
Are you happy, My Love?
Are you sad?
I'm sitting by your grave
Tell me of your feelings...
The Angel of Death laugh in his crazy chest
I hear in your breath the sounds of distress
Past feelings awaken, dispelling Desolate Loneliness
Infatuating scent coming from the earth,
The moon’s rising...
Gửi Người Dưới Mộ
Tác giả: Đinh Hùng
Trời cuối thu rồi – Em ở đâu?
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu?
Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu
Em mộng về đâu?
Em mất về đâu?
Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu
Đấy màu hương khói là màu mắt xưa
Em đã về chưa?
Em sắp về chưa?
Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ
Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn
Em hãy cười lên vang cõi âm
Khi trăng thu lạnh bước đi thầm
Những hồn phiêu bạt bao năm trước
Nay đã vào chung một chỗ nằm
Cười lên em!
Khóc lên em!
Đâu trăng tình sử
Nép áo trần duyên?
Gót sen tố nữ
Xôn xao đêm huyền
Ta đi, lạc xứ thần tiên
Hồn trùng dương hiện con thuyền U Minh
Ta gởi bài thơ anh linh
Hỏi người trong mộ có rùng mình?
Nắm xương khô lạnh còn ân ái?
Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình?
Hỡi hồn tuyết trinh!
Hỡi người tuyết trinh!
Mê em, ta thoát thân hình
Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm
Em có vui thêm?
Em có buồn thêm?
Ngồi bên cửa mộ
Kể cho ta biết nỗi niềm
Thần chết cười trong bộ ngực điên
Ta nghe em thở tiếng ưu phiền
Nỗi lòng xưa dậy tan Thanh Vắng
Hơi đất mê người – Trăng hiện lên