Autumn Evening - I Miss You Again /  Chiều Thu - Ta Lại Nhớ Người

Author: Nhật Thụy Vi

Sitting by the garden of fallen leaves

The sunset releases dying golden rays of light.

The chilly wind blows through my freezing soul.

Oh, evening, a solitude that stretches endlessly!


My eyes dully followed the falling of the golden leaves.

Tossed by the wind, and carried far away.

The remaining leaves expose their trembling pain.

When will the wind carry me away again?


For how long? No one waits anymore.

Spring has visited here countless times, yet not entered.

Winter remains cold, with many wind and snow storms.

Alone, you are left desolate and forlorn.


Since long ago, I no longer wait anymore.

You pass by like a faint shadow in the sky.

You don't pause, don't look at autumn sweeping the leaves.

I, too, am alone in the raging wind.


This evening, autumn returns with sunsets and withering leaves.

The twilight casts a purple hue across the expanse.

Where is my old love? Autumn sheds its golden leaves once more.

Are you lost in contemplation, like me?

Autumn returns, and I miss you again!"


Người ngồi tựa vườn sầu cây rụng lá

Hoàng hôn buông ánh sáng thóp thoi vàng

Gió hiu thổi xuyên qua hồn buốt giá

Ôi chiều ơi, chiều cô tịch mênh mang! 


Ta thẫn thờ theo lá vàng rơi rụng

Chao mình trong cơn gió cuốn bay xa

Lá còn lại phơi mình đau run rẩy

Rồi bao giờ, gió  lại cuốn đi ta?


Từ bao lâu? không còn ai đợi nữa

Xuân mấy lần ghé ngang cửa không vào

Đông vẫn lạnh kín trùm bao giông bão

Một mình người, quạnh quẻ đến bơ vơ


Như đã lâu, ta không còn đợi nữa

Người đi qua, như bóng nhạt mây trời

Người không ghé, không nhìn thu cuốn lá

Ta cũng một mình trong cơn lốc tả tơi


Chiều nay lại thu, lại hoàng hôn, lá úa

Lại bóng chiều trãi tím ngắt không gian

Người xưa đâu? Thu lại rụng lá vàng

Người có thẫn thờ, như ta?

chiều thu lại nhớ!