The Harp with Thousands of Melodies / Cây Đàn Muôn Điệu
by Thế Lữ


The Harp with Thousands of Melodies
Author:  Thế Lữ

Vương Thanh's translation of "Cây Đàn Muôn Điệu", 2019



I’m a wandering traveler

Journeying for fun across the roads of life.

Finding sensation in tearful sorrows and joyous smiles,

in difficult and happy times,

and during great endeavours or dreams of love.


I love Life together with all its miseries,

its heart-tearing stories, its gentle melodies,

its savage wilderness or splendid monuments.

You said: “my nature’s so inconstant

Not focused about anything. No ideals.”

But who cares:

I am just an infatuated person in love,

desiring Beauty in all its shapes and forms.

I borrow the brush of Lady Ly Tao to paint,

and with the ten-thousand-melody harp to play,

I sing about the Beauty of Melancholy, of Infatuation, of Innocence

of Nobleness, Faithfulness and Bravery,

of the high mountains and wide rivers,

of human idealism, of poetry and classic literature.


I sing about the graceful form of a beautiful woman,

the vibrant rays of spring sunshine,

the gloominess of a dark, rainy day,

the grandeur of sky-high ocean waves,

the beauty of spectacular mount’n falls,

the fragility of a flower in bloom,

the miseries of those living in muddy homes,

the nostalgically haunting haziness of an enchanted dream,

the eager enthusiasm to compete in life to win.


All these I love and more, and search for.

I praise with words of encouragement and Love.

I’m willing to feel heartache by the pain in a mournful cry,

and share sighs with a young girl’s vague longings.

My soul soars with the sound of the flute playing.

I feel peaceful with the enchanted sounds of temple bells,

and with my Poetry Goddess. 


I have a music instrument with ten thousand melodies,

a paint brush that can paint millions of color.

I want to be a magical artist,

using Life, its voices and images as my materials.



Cây Đàn Muôn Điệu
Tác giả:  Thế Lữ, 1936



Tôi là người bộ hành phiêu lãng

Đường trần gian xuôi ngược để vui chơi

Tìm cảm giác hay trong tiếng khóc, câu cười,

Trong lúc gian lao, trong giờ sung sướng,

Khi phấn đấu cũng như hồi mơ tưởng.

Tôi yêu đời cùng với cảnh lầm than,

Cảnh thương tâm, ghê gớm, hay dịu đàng.

Cảnh rực rỡ, ái ân hay dữ đội.

Anh dù bảo: tính tình tôi thay đổi,

Không chuyên tâm, không chủ nghĩa: nhưng cần chi?

Tôi chỉ là một khách tình si

Ham vẻ Đẹp có muôn hình, muôn thể

Mượn lấy bút nàng Ly Tao tôi vẽ,

Và mượn cây đàn ngàn phím, tôi ca

Vẻ đẹp u trầm, đắm đuối, hay ngây thơ,

Cũng như vẻ Đẹp cao siêu, hùng tráng

Của non nước, của thi văn, tư tưởng.

Dáng yêu kiều tha thướt khách giai nhân;

Ánh tưng bừng linh hoạt nắng trời xuân;

Vẻ sầu muộn âm thầm ngày mưa gió;

Cảnh vĩ đại, sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ;

Nét mong manh, thấp thoáng cánh hoa bay;

Cảnh cơ hàn nơi nước đọng bùn lầy;

Thú sán lạn mơ hồ trong ảo mộng;

Chí hăng hái đua ganh đời náo động:

Tôi đều yêu, đều kiếm, đều say mê.

Tôi sẵn lòng đau vì tiếng ai bi,

Và tôi cảm khái bởi những lời hăng hái.

Tôi ngợi ca với tiếng lòng phấn khởi,

Tôi thở than cùng thiếu nữ bâng khuâng,

Tôi véo von theo tiếng sáo lưng chừng,

Tôi yên ủi với tiếng chuông huyền diệu,

Với Nàng Thơ, tôi có đàn muôn điệu;

Với Nàng Thơ, tôi có bút muôn mầu:

Tôi muốn làm nhà nghệ sĩ nhiệm mầu