Đánh cờ / Play chess
Hồ Xuân Hương
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Ðốt đèn lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí mà chơi,
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Ðể đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa.
Thoạt mới vào chàng liền nhảy ngựa,
Thiếp vội vàng vén phía tượng lên.
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,
Ðem tốt đầu dú dí vô cung,
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu,
Thua thì thua quyết níu lấy con.
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.
You and me, one late night, are restless.
Light up the oil lamp and play a game of human chess.
For the fun of a mind-challenging contest.
God forbid anyone else in the world to know.
Now, let’s pull out all the pieces.
Then we’ll fiercely compete.
My pieces are white, yours black.
Those pieces had fought the other side fervently hard.
On game start, you immediately jump your horse.
I hurriedly uncover my guarding elephant’s side.
Your two chariots riding on the left and right lines.
Feeling stuck, I put up my bodyguard.
You quickly take advantage when my attention goes slack.
Take your head pawn, push and squeeze it into my realm.
I was still worrying about your chariot teams,
When your cannon suddenly jumps out for a check.
You told me to give up, but I don’t want to surrender.
Losing is tolerable, but my pieces, I won’t hand them over.
When cheerful, we’ll sip tea and converse.
When sad, we will indulge in a game of chess.