Serene Solitude / Thanh Tịnh Khúc
Thái Tú Hạp
One day, I will return to the high mountain
and tear the clouds to make a beautiful silk dress for you.
Our marriage has been predestined in previous lives.
The sunshine of our youthful love fills the earth and sky.
We’ll take a stroll along the midst of the Milky Way.
Leaving the earth behind with its evening sunlight on the rivers.
If some day, love’s broken in the Empty Void,
can one still hear a forest bird,
that was I in a previous life,
singing a song of love and Nature’s delights?
From milleniums ago, a friend of the heart
came to see me off on leaving my mountain abode
to bear a life of sorrow in the common world.
Some day, I’ll leave behind the mulberry-field-becoming sea events.
I’ll reopen the page of wordlessness
and feel the Buddhistic meaning of havingness and emptiness.
Waiting for each other in this impermanent world,
Examining my heart, I see the ancient lover’s moon’s golden glow.
translated by Vuong Thanh
mai ta về giữa non cao
xé mây làm áo lụa đào cho em
nghiệp từ mấy thuở trần duyên
nắng thanh xuân đậu ngoài hiên ta bà
đưa nhau dạo giữa ngân hà
bỏ nhân gian lại chốn tà huy sông
mai sau tình vỡ hư không
có nghe tiếng hót tiền thân chim ngàn
từ trong thiên cổ tri âm
tiễn nhau xuống núi cưu mang kiếp sầu
mai về khép cánh biển dâu
giở trang vô tự trắng nhòa sắc không
chờ nhau trong cõi vô thường
soi tâm tư hiện một vừng trăng xưa.
Thái Tú Hạp