Everlasting Love for Mother Vietnam / Mẹ Việt Nam Ghi Dấu Mãi Ngàn Năm


Thái Tú Hạp


A million poems become meaningless

upon reading the email  saying that Mother is gone.

My soul’s like a diamond dissolving into teardrops.

Mother’s gone; my sorrow stretches across the wide ocean.


Tonight, there’s no sparkling stars in the high sky above.

The fairy tale kept forever hidden in my heart and soul.

In my childhood, with her sweet milk, Mother put me on her laps

and sang to me a lullaby for a deep noon nap. 


Mother’s affectionate and full of human compassion.

Her heart’s fragrant with the scent of lotus flower.

Her prayers are  like a refreshing source of mount’n stream water.

Mother’s like a millenial forest providing calmness and safety. 


In day-to-day living, Mother frequented the town markets.

And often went to the country temple to pray.

Mother has a calm smile like the white clouds.

In serenity, she had returned to the blue sky. 


Mother taught me to live a life of righteousness.

And don’t cause people to suffer pain.

Life’s ephemeral. Each day living in this temporary earthly realm.

It’s meaningless to hold hatred and anger for long in one’s heart. 


Mother’s contemplative like a poet musing on the Autumn River.

I ran after life illussions until my hair turned gray.

The old town still standing in wait for thousands of years.

The stories of heaven and earth, stories of war, of tumultous life-changing events.

 

Peace arrives and it seems like a gathering of friends in Spring.

The prayers shine in Mother’s benevolent eyes.

Mother cries for her children who are spread out in many directions.

The heart-tearing pains of separation from loved ones in life and in death. 


Was it true that a hundred children of the ancient times, wandered over the land.

Some in the mountains – some by the sea – others spread in all horizons.

Our forefathers had written patriotic, self-sacrificing pages of history.

Living on foreign soil, I often long for my homeland. 


Alas! The most wondrous wonder is now gone!

Here,  the color of sunshine also turns somber.

The town becomes sad since Mom’s no longer with us.

A world of poetry turns bleak in my heart.


Some tomorrow, I will return, and in the ancient legends, seek

Mother Vietnam with her stele existing for thousands of years.

The Bell of Great Vows will rebuild the soul through a next few reincarnations.

The Vu Lan Festival Flower blooms brightly with incense fragrance. 


translated by Vuong Thanh



Cả triệu bài thơ hoá thành vô nghĩa

Trước điện thư Mẹ vĩnh  viễn lìa đời

Hồn như đá kim cương tan thành lệ

Mẹ đi rồi tang trắng cả biển khơi 


Trời đêm nay không vì sao lấp lánh 

Chuyện thần tiên cất dấu mãi trong lòng 

Thuở ấu thơ Mẹ ru bằng sữa ngọt 

Lời ca dao êm ả giấc trưa nồng


Mẹ trìu mến giàu sang tình nhân ái 

Lối đi về sen tỏa ngát trong tâm

Lời kinh nguyện như suối nguồn dịu mát 

Rừng muôn năm thường trụ bóng tịnh an


Đường cơm áo quẩn quanh nơi phố chợ

Đường tử sinh từng bước nhỏ chùa  quê

Mẹ chỉ có nụ cười như mây trắng

Bầu trời xanh thanh thản lối đi về


Mẹ dạy con hãy sống đời đạo hạnh 

Đừng trao người quà tặng xót xa đau

Đời phù vân sớm chiều nương cõi tạm

Nghĩa gì đâu mãi thù hận dài lâu


Mẹ trầm mặc như Sông Thu hiền triết

Con chạy theo hư ảo bạc mái đầu

Phố già nua ngàn năm hoài  đứng đợi

Chuyện đất trời - chuyện khói lửa - biển dâu 


Hoà bình đến tưởng mùa xuân hội ngộ 

Lời nguyện cầu trên đôi mắt từ bi

Mẹ khóc những thằng con chia tám hướng 

Nghiệt ngã đọa đầy tử biệt phân ly


Có phải trăm con ngàn xưa lưu lạc

Đứa đầu non - đứa dặm biển - ngàn phương 

Tiền nhân đã viết thành trang huyết sử

Ta bên trời lỡ vận nhớ quê hương 


Thôi hết rồi kỳ quan tuyệt vời nhất 

Nơi viễn phương màu nắng cũng hoang sơ

Thành phố buồn từ khi xa vắng Mẹ

Trong lòng con hiu hắt cả trời thơ


Mai con về soi tìm trong cổ tích 

Mẹ Việt Nam bia đá vẫn ngàn năm

Chuông Đại Nguyện trùng tu hồn mấy kiếp 

Hoa Vu Lan bừng nở ngát hương trầm


Thái Tú Hạp