Đăng Phật Tích sơn 登佛跡山
Phùng Khắc Khoan
Túc nhiếp thiên trùng thượng,
Thân cư đệ nhất tằng.
Hồi đầu thiên hạ phàm,
Hoảng nhược Vũ môn đăng.
Ngẫu nhân thừa hứng đáo nham tiền,
Ổn bộ vân cù thướng thản nhiên.
Điểu ngữ hoán nghênh tùng hạ khách,
Hoa dung tĩnh đối động trung tiên.
Túc siêu trần thế tam thiên giới,
Thủ trích tinh thần chỉ xích thiên.
Thi tảo thạch đài miêu thử cảnh,
Thi thành bút dĩ động sơn xuyên.
Chân bước lên trên ngàn trùng,
Thân ở trên tầng cao nhất.
Quay đầu thấy hơn hẳn mọi thứ thấp bé,
Bàng hoàng ngỡ là vượt núi Vũ Môn.
Ngẫu nhiên nhân hứng đến trước núi này,
Nhẹ bước đường mây đi lên, thật là thản nhiên.
Dưới bóng cây tùng có tiếng chim hót đón chào khách,
Trong động nét hoa lặng ngắm tiên.
Chân vượt cả trần gian, vươn đến cả ba ngàn thế giới,
Giơ tay hái lấy các vì sao, tưởng trời gần trong gang tấc.
Thử phủi rêu trên đá, đề thơ miêu tả những cảnh này,
Thơ làm xong, ngọn bút rung động cả núi sông.