In the Quiet of Our hospital Room


 Phùng Duy Tân

44 years...side by side


In this room, where time whispers low,

Beside me, you stand,  a silhouette of woe.

Forty-four years, in love's tender glow,

Now in this quiet, our hearts both know.


Your eyes, oceans of unshed tears,

Tell tales of love, through all these years.

As I lay here, in twilight's gentle embrace,

I see the map of life etched on your face.


Your hands, once danced in youthful grace,

Now cradle mine, in this quiet place.

Each wrinkle, a story of love and strife,

A testament to our shared life.


In this hush, where words are few,

My heart cries out, in silence, to you.

I'm leaving soon, on a jo|urney alone,

Leaving you in a world, silent, without my tone.


Your gray hair, a crown of wisdom and care,

A testament to the life we did share.

In your eyes, I see love, pure and devout,

In your touch, the love we can't live without.


Each day you're here, your love a balm,

In this storm, you are the calm.

As I drift away, on the final tide,

I wish I could be forever by your side.


But know this, my love, as I fade away,

In your heart, I'll always stay.

For each beat of your heart, remember me,

In memories, in love, forever, we'll be.


So cry, my love, but not too long,

For in your heart, I'm never gone.

In the quiet of our room, our love's refrain,

Will echo always, in joy and in pain.

Hug..you..for ever...


Người Vợ Yêu Dấu của Anh,

Khi anh ngồi trong căn phòng yên lặng, nơi thời gian như đang nín thở, trái tim anh tràn ngập những cảm xúc mà lời nói khó có thể diễn tả hết. Bốn mươi bốn năm cuộc đời chung đụng, tình yêu được nuôi dưỡng, giờ đây hội tụ trong khoảnh khắc yên bình sâu lắng này.

Sự hiện diện kiên định và dịu dàng của em bên cạnh anh là minh chứng cho tình yêu không ngừng nghỉ đã làm nên giai điệu cuộc đời chúng ta. Anh nhìn em, và trong ánh mắt em, anh thấy một đại dương câu chuyện không lời, những câu chuyện vui buồn, tất cả đan xen tinh tế vào hành trình chung đời của chúng ta.

Những nếp nhăn trên khuôn mặt em, mỗi dấu ấn là một phần của lịch sử chung ta, kể cho anh nghe về một cuộc đời đẹp đẽ, về những thách thức đã dũng cảm đối mặt. Bàn tay em, từng múa may với sự duyên dáng của tuổi trẻ, giờ đây nắm lấy tay anh với sức mạnh làm dịu đi vẻ nhẹ nhàng của chúng. Trong đó, anh tìm thấy sự an ủi, tìm thấy mái nhà.

Khi anh đối diện với hoàng hôn của hành trình mình, việc phải sớm bước trên một con đường mà em không thể theo cùng khiến anh đau đớn sâu sắc. Ý nghĩ về việc để em một mình, trong thế giới sẽ lặng lẽ hơn khi không còn tiếng nói của anh, là gánh nặng cho linh hồn anh.

Dù anh chuẩn bị bước vào vô định, anh được an ủi bởi niềm tin rằng tình yêu chúng ta sẽ tồn tại mãi. Như hương thơm kiên trì của bông hoa đã tàn, tình yêu của chúng ta sẽ lưu lại trong không gian chúng ta đã chia sẻ, trong ký ức chúng ta đã tạo nên.

Mái tóc bạc của em, không chỉ là dấu hiệu của thời gian trôi qua, mà còn là vương miện của trí tuệ, ánh hào quang của sự cống hiến, nhắc nhở anh về sự sâu sắc của những trải nghiệm chúng ta đã chia sẻ. Mỗi cái nhìn, mỗi cái chạm nhẹ của em, là lời nhắc nhở về một tình yêu thuần khiết, sâu sắc đến mức vượt qua ranh giới của thời gian và sự tồn tại.

Khi anh từ từ trôi đi trên dòng cuối cùng của cuộc đời, anh ước gì mình có thể ở mãi bên cạnh em. Nhưng hãy biết rằng, người yêu dấu của anh, trong trái tim em, anh sẽ lưu lại. Hãy để mỗi nhịp đập của trái tim em nhắc em về tình yêu của chúng ta, một tình yêu không bị thời gian hay khoảng cách làm giảm bớt.

Anh nài em, hãy khóc cho anh, nhưng đừng để nước mắt là của sự tuyệt vọng. Bởi trong mỗi tiếng thì thầm của gió, trong mỗi khoảnh khắc yên lặng, anh sẽ ở đó cùng em. Tình yêu của chúng ta, một giai điệu tuyệt đẹp, sẽ vang vọng trong sự yên lặng của căn phòng chúng ta, trong niềm vui và nỗi buồn, mãi mãi và luôn luôn.

Với tất cả tình yêu của anh,

Tan Phung....

(from fb post on 09.12.2023)