Tình Già / Old-time Love
Phan Khôi
Hai mươi bốn năm xưa,
một đêm vừa gió lại vừa mưa,
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,
hai cái đầu xanh kề nhau than thở:
- “Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,
mà lấy nhau hẳn đà không đặng:
Để đến nỗi tình trước phụ sau,
chi bằng sớm liệu mà buông nhau!”
- “Hay nói mới bạc làm sao chớ!
buông nhau làm sao cho nỡ?
Thương được chừng nào hay chừng ấy,
chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng,
mà tính chuyện thuỷ chung!”
Hai mươi bốn năm sau,
tình cờ đất khách gặp nhau:
Đôi cái đầu đều bạc. Nếu chẳng quen lung,
đố có nhìn ra được?
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,
con mắt còn có đuôi.
1932
Twenty-four years ago,
one night with both wind and rain,
under a dim light, in a small room,
two youthful heads leaned together and sighed:
"Oh, the two of us, our love is deep,
but getting married is not possible.
To the point that love preceded marriage,
perhaps, it would be better to part ways early!"
"How could you say that!
How could we bear to part!
Let love lasts as long as it will,
beyond that, it's up to the heavens to decide!
We are lovers and not a married couple
to discuss faithfulness to each other. "
Twenty-four years later,
by chance, they meet again in a foreign land:
Both heads have turned gray. If they didn't know each other well,
could they recognize each other?
They reminisce about the past and that's it. They exchange glances and part ways,
with lingering looks in their eyes
by Phan Khôi
English translation by Vuong Thanh, 12.2023