The Sun Will Still Rise Tomorrow / Mặt Trời Ngày Mai Vẫn Mọc


 - poem: Phan Khâm, music: Nguyễn Tất Vịnh, singer: Hồng Mơ

MẶT TRỜI NGÀY MAI VẪN MỌC 


Hoàng hôn buông xuống, ngày đã qua rồi. 

Ngày đã qua rồi buông xuống hoàng hôn, 

Sau một đêm thức dậy, đã thuộc về ngày hôm qua 

Ngày mang những dấu ấn kỷ niệm, 

Những vết tích trong đời, không bao giờ trở lại với ta. 

Điều đã xảy ra và đã xảy ra. 

Không làm sao, không làm sao có thể xóa đi 

Không thể nào gian dối, không thể nào dối gian 

Không thể nào khước từ và dứt bỏ 

Làm sao lội ngược dòng thời gian 

Khi một ngày mới lai bắt đầu, bắt đầu ngày hôm nay. 

Ngày đang sống với những gì đang yêu mến 

Ngày đang nắm bắt trong tay. 

Xin đừng hẹn, xin đừng hẹn ngày mai. 

Dẫu rằng mặt trời ngày mai vẫn mọc 

Nhưng làm sao làm sao ta biết được ngày mai. 


Phan Khâm 


The Sun Will Still Rise Tomorrow


Sunset descends, the day has passed.

The day has passed with the coming of the night. 

On waking up, what’d happened belong to yesterday.

Each day carries the imprints of memories,

The marks in life that never occur again. 

What has happened has happened.

There’s no way, no way to erase them. 

No way to cheat or deceive your mind. 

We cannot abandom them, or their existences, deny.

Oh, if only we can move back in Time.

When a new day begins, starting today.

Living the day with what is cherished,

And grasp the day in hand.

Please don't promise, please don't promise tomorrow.

Even though the sun will rise tomorrow,

But how, how can we know what will happen tomorrow.


Phan Khâm

translated by Vương Thanh, 2024