The Sea and Me / Biển Và Em


Nhung Trương

Biển và em có rất nhiều kỷ niệm

Vào những chiều nhìn mây tím giăng ngang 

Sóng dạt bờ hôn chân bước lang thang

Trên bãi cát chờ mặt trời dần tắt...

Vầng dương xuống rất nhanh rồi mờ khuất

Biển hoàng hôn như cuốn mất tình ta

Em bơ vơ trong nỗi nhở thiết tha

Nghe sóng vỗ tưởng khúc ca tình tự...

Chút luyến tiếc một tình yêu không giữ

Người ra đi xa xứ đã bao lâu

Vẫn còn đây trong ký ức nát nhầu

Màu tím hoàng hôn dạt dào nỗi nhớ...

Biển chiều tàn trong âm vang sóng vỗ 

Nghe thì thầm lời to nhỏ than van

Tình đôi ta nay đã lỗi nhịp đàn

Mây tản lạc, sóng không tràn bờ cát

Thơ mộng xưa biển bao la xanh ngát

Vầng mây bay cũng dào dạt hương yêu

Kỷ niệm nên thơ gom lại những chiều

Giờ ngắm biển...sầu cô liêu lắng đọng!

The sea and I have numerous memories

In the evenings, gazing at the violet clouds across the sky

Waves kissing my feet as I wander aimlessly 

On the sandy beach, waiting for the sun to slowly disappear.

The sun descends rapidly, then fades away

The sea at sunset seems to engulf our love

I, left alone and feeling lonely with a poignant nostalgia

Hearing the waves, imagining a romantic song of Love...

A bit of regret for a love that couldn't be kept

You departed to a distant land since so long ago

Yet still here in my wrinkled fragments of memories

The violet hue of sunset carrying waves of longing...

The evening sea with the resounding echoes of waves

Hearing the murmurs, both loud and soft, of lament

Our love now has lost its melodious rhythm

Clouds scattered, waves no longer overflow the sandy shore

In dreams of the past, the sea was vast and beautifully jade blue

Flying clouds seemed to be imbued with the fragrance of love

In those evenings, memories turned into poetry

Now, gazing at the sea... only feelings of melancholy!


by Nhung Trương  

English translation by Vuong Thanh, 12.2023