Ragged Earthly Realm / Cõi Thế Điêu Linh
Nguyễn Chinh
người phong ấn ta
trùng trùng vách đá
ngàn năm chưa thấy mặt trời
ta ở đó như phù điêu nghệ thuật
ẩn dấu thân mình
trong tâm thế chơi vơi
bỗng một ngày
em dạo qua sơn động
chiêm ngưỡng ta tượng đá ngây ngô
rồi thích thú bật cười
văng nước miếng
ta giật mình cựa quậy tái sinh
ngủ một giấc ngàn năm
giờ thức tỉnh
em biết ta sống lại vì đâu?
vì em gọi ta thoát khỏi mộng sầu
để dìu em đi
trong cõi thế điêu linh
ta dìu em đi bất kể thời gian
không gian là nhà
mây trắng là giường
dẫu trái đất mai này thành sương khói
ta vẫn còn nhau
tan loãng giữa vô thường.
nguyễn chinh
26.9.2023
Ragged Earthly Realm
Stoned by an enchantment
Amongst towering rock walls
A thousand years without seeing the sun
I reside there, a sculpted masterpiece
Concealing my essence
Amidst the whimsical human realm
Suddenly, one day
You stroll through the mountain cave
Admiring me – a naive stone statue
Then, amused, you burst into laughter
Spewing out water droplets
I startle, resurrecting with a start
Sleeping a thousand-year slumber
Now awakened
Do you know why I live again?
Because you called me out of the melancholic dream
To guide you
In this ragged human realm of existence.
I lead you everywhere regardless of time
Space is our home
White clouds serve as our bed
Even if the earth turns to mist someday
We will still be together
Dissolving amidst the transient.
by Nguyen Chinh
translated by Vuong Thanh, 13.11.2023