Selfless / Vô Ngã


Dung Hạ

Mấy mươi năm khóc cười nơi cõi tạm

Những buồn vui, những quay quắt mê cuồng

Nhắm mắt lại, thả hồn về với đất

Bỗng thấy mình vô ngã, một lần buông!

Làm sao nói những điều từng muốn nói

Làm sao vui trong tan nát, tủi hờn

Khóc ư? Tôi, nước mắt không còn nữa

Đã cạn rồi từ- buổi- ấy- hoàng- hôn!

Thương ai kia phương trời xa lẻ bạn

Cánh chim bằng đã gãy một đêm xưa

Mộng hồ hải tan tành theo gió loạn

Tình trăm năm, ôi! Còn chút hương thừa!

Rồi cũng cạn đời nhau theo con sóng

Dòng thời gian trôi mãi đến vô cùng

Ai biết được đến ngàn ngày sau nữa

Có bao giờ trời đất hết mông lung?

Hạ

07.11.2023


For decades, there were moments of laughter and of tears, 

Of joys and sorrows, and passions’ twists and turns  in this transient realm.

Closing my eyes, releasing my soul back to the land

Suddenly feeling selfless, letting go of my needs and desires. 

How to express what I've always wanted to say

How to find joy amidst the ruins, sorrow and resentment.

Cry? I no longer have any more tears. 

They dried up from that fateful twilight!

Feeling sorrow for him, alone in a distant sky. 

The once soaring bird broke its wings one night.

Dreams of adventure scattered in the chaotic wind.

Love for a hundred years, oh! Still a lingering fragrance!

They will one day, like our lives, dry up with the waves.

The river of time flows endlessly.

Who knows what will happen a thousand years from now.

Will the heavens and earth ever cease their misty vastness? 

by Dung Hạ 

translated by Vuong Thanh, 13.11.2023