Moon’s Rendezvous with You / Trăng Hẹn Cùng Người
Đoàn Tuyết Thu
Vừa thêm một ngày lặng lẽ trôi
Chừng như hoa nở sớm nay rồi
Có phải bước chân người qua đó
Động cánh hoa lay thổn thức lòng
Vừa thêm một chiều lặng lẽ trôi
Chừng như hoa rụng dưới cội rồi
Có phải giọng người cười ấm áp
Hòa khúc trăng lên xuyến xao lòng
Đôi khi ta ngỡ tình xa quên
Chiều mang nắng cũ thả bên thềm
Người ơi, qua nghìn trùng cách trở
Thương nhớ nguyên đầy tựa năm xưa
Sớm tối vô thường ta vẫn đợi
Chờ bóng hoàng hôn đếm cuối ngày
Nắng hẹn với chiều thêm chiều nữa
Trăng hẹn cùng người, người về chưa ?
Đoàn Tuyết Thu
Another day’d just silently moved on
Seemed like the flower had just bloomed this morn.
Was it his footsteps in the garden
Touching the flower and my heart in turn.
Another evening’d just passed by in silence.
Seemed like the flower had already, near the tree’s roots, fallen.
Was it his laughter tonight so warm and comforting
Under the moonrise, touching my heart’s feelings?
Sometimes, I thought that love’d long been forgotten
With the evening terrace holding yesterday’s sunrays.
Oh Love, although tens of thousands of miles away
My longings for you’s like in the old days.
Life’s transient but I still keep on waiting
for the dusky lights to come, counting each day’s ending.
Sunlight had promised to be here another sunset
The moon has a rendez-vous with you, but have you returned yet?
Translated by Vương Thanh, 05.23