Yên tự vãn chung 煙寺晚鍾 • Chuông chiều chùa Yên tự
Đặng Trần Côn
Không trung phạn vũ cách thâm yên,
Thuỳ bả hoa kình vãn khấu thiền.
Ẩn ẩn đệ tòng mê vụ sái,
Thương thương hướng nhập dục sương thiên.
Bán giang xao thượng hoàng hôn nguyệt,
Sổ lí thôi quy viễn phố thuyền.
Đa thiểu nhân gian danh lợi mộng,
Hoà phong xuy quá Ngũ Hồ biên.
煙寺晚鍾
空中梵宇隔深煙,
誰把華鯨晚叩禪。
殷殷遞從迷霧剎,
鏘鏘響入欲霜天。
半江敲上黃昏月,
數里催歸遠浦船。
多少人間名利夢,
和風吹過五湖邊。
Bầu trời đầy mây khói thấp thoáng cảnh chùa,
Ai đem chày hoa kình gõ nơi cửa thiền lúc chiều tối.
Tiếng chuông chùa ngân vang dần lan xa trong đám mây mù,
Tiếng khánh kêu leng keng bầu trời như đổ sương.
Nửa dòng sông xao động bởi ánh trăng lúc hoàng hôn,
Xa xa mấy dặm, con thuyền quay về nơi viễn phố.
Bao nhiêu giấc mơ danh lợi chốn nhân gian,
Đều theo ngọn gió thổi qua Ngũ Hồ.
Bài thơ này nằm trong chùm thơ Tiêu Tương bát cảnh của Đặng Trần Côn. Đời Tống có hoạ sĩ Tống Địch vẽ cảnh đẹp nơi đây thành tám bức tranh nổi tiếng gọi là Tiêu Tương bát cảnh, sau trở thành một đề tài quen thuộc cho nhiều thi nhân. Bài thơ được chép trong sách Tang thương ngẫu lục của Phạm Đình Hổ.