Looking in the Mirror in the Morning / Buổi Sáng Soi Gương
thơ Huệ Thu, nhạc Nguyễn Tất Vịnh
Sáng tôi đứng lặng ngó lòng gương
Vuốt tóc hình như tóc đẫm sương
Vuốt mặt hình như là nước mắt
Tự nhiên tôi biết tại sao buồn
Tự nhiên tôi biết không còn trẻ ...
Rơi rụng bao giờ hỡi tuổi xuân ?
Mà đọng làm chi từng giọt lệ
Mà bay trước mặt nỗi bâng khuâng
Phải chi tôi với tay vừa tới
Những đám sương mù trên tóc tôi
Ðể vén trời xanh tìm chút nắng
Quê hương nhìn thấy dẫu xa xôi
Ca dao trăn trở từng nỗi nhớ
Tôi bỗng thèm nghe những tiếng mưa
Gõ giấc êm trên nền ngói cũ
Bay cùng canh võng những ban trưa
Quê hương cha mẹ tôi thầm hỏi :
Giờ ở đâu rồi giờ ở đâu ?
Tóc đã nhuốm sương lòng đã bạc
Rừng phong có lẽ lá đang rơi ...
huệ thu
In the morning, I stand silently looking in the mirror,
Stroking my hair, it seems dew-laden.
Touching my face, it seems wet with tears
Suddenly, I know why there's sadness.
Suddenly I realize I am no longer young,
When did the springtime of life starts to fade away?
Droplet of tears lingering on my cheeks,
Drifting before me, in a haze of melancholy.
If only I could reach with my hand,
The mist on my hair and push it aside,
To reveal the blue sky with a bit of sunshine,
to see my homeland, even though from great distance.
Folk verses invoking sweet nostalgic memories.
Suddenly, I yearn to hear the sound of rain,
Tapping softly on the old roof tiles,
Flying with the hammock during afternoon breaks.
I silently think of my homeland and my parents
Where are you now? Where are you?
My hair has turned gray, my aspirations have faded
Perhaps like the dry leaves in the autumn forest...
by Huệ Thu
English lyrics translation by Vuong Thanh, 12.2023